Chương 43: Hắn Không Thiếu Vàng Mà Thiếu Dây Thần Kinh

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:47

Nàng từ trên trời rơi xuống, khiến tất cả mọi người xung quanh giật mình kinh hãi. Người phản ứng nhanh nhất là Quý Tử Trạc, trước khi nàng chạm đất hắn đã kịp lao tới đỡ lấy. "Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Muội không sao chứ? Muội đừng dọa ta!" Diệp Linh Lang đang nhắm nghiền hai mắt không hề hé mở, miệng thì vẫn tiếp tục lầm bầm: "Thất sư huynh, Spa linh khí phù đâu rồi? Nhanh, dán lên cho muội vài cái với, rồi cứ đặt muội nằm xuống đó là đươc. Muội mệt sắp đứt cả hơi rồi." Nghe nàng nói thế thì đám người vừa lao đến mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là nàng đang mệt, họ còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi chứ. Ngay lúc đó, những người đứng gần cũng đang chằm chằm chú ý đến bên này. Chỉ nhìn thấy có sáu người rơi xuống mà năm người còn lại đều vây quanh một tiểu cô nương khi nãy đứng đầu, trông có vẻ như vừa xảy ra chuyện lớn. Xung quanh họ, trận pháp đang dần dần mờ đi, một gốc cây đại thụ nghìn năm cứ thế đứng sừng sững, bên cạnh là một đống vàng Kim Sí Điểu cao bằng cả người, đang không ngừng tỏa ra sắc vàng óng ánh. Thấy bảo vật lộ ra trước mắt, đám đông bắt đầu rục rịch không yên. Nhiều người nảy sinh ý đồ, kiểu gì cũng sẽ có kẻ muốn xông lên giành trước. Dù không lấy được hết số vàng luyện ra từ Kim Sí Điểu kia thì thôi cứ cướp được chút nào cũng hay chút ấy. Ở chốn đông người thế này, nếu mỗi người lao vào lấy một ít rồi nhanh chóng tản ra bỏ trốn thì ngay cả đám đệ tử Ẩn Nguyệt Cung kia cũng không thể nào thu hồi được lại toàn bộ. Thế là, thực sự có kẻ thừa dịp người ta không để ý mà hùng hổ lao đến, vung kiếm chém thẳng vào trận pháp vẫn còn sót lại, định trắng trợn xông vào cướp số vàng bên trong. Nhưng ngay khoảnh khắc kiếm khí chạm lên rìa trận pháp, một luồng sáng chói lòa đột ngột bùng lên, lực phản chấn cực mạnh đập thẳng lại vào người vừa chém. Sức mạnh bắn ngược lại còn ghê gớm hơn cả chiêu kiếm mà hắn tung ra, khiến cả đám người chạy theo sau cũng lãnh trọn nguyên một đòn. Bang bang bang! Máu tươi tung tóe lên giữa không trung, tạo nên một cảnh tượng vừa ngoạn mục lại vừa đáng sợ. Những kẻ khác lập tức khựng lại tại chỗ, không ai dám tiếp tục liều mạng tiến lên nữa. Bọn họ đang tưởng rằng trận pháp này có thể chủ động tấn công người ngoài. Lúc này, Diệp Linh Lang còn đang nằm ngửa trên đất, mặt dán đầy phù trị thương bỗng chốc yếu ớt ngồi dậy. Nàng quét mắt một vòng sau đó bất chợt hô vang: "Có trộm! Thất sư huynh, cầm vũ khí lên đánh trộm kìa!" Nàng vừa dứt lời, Quý Tử Trạc đã lập tức lao tới. Từ sau trận trong bí cảnh Tây Sơn, hắn đã quay về Thanh Huyền Tông suốt ngày bế quan khổ luyện, luyện đi luyện lại pháp quyết hệ Thủy tầng bảy mà Tiểu sư muội đã đưa cho. Suốt khoảng thời gian đó, hắn chỉ toàn đánh yêu thú, thực sự là vô cùng khó. Bây giờ thì cuối cùng hắn cũng có cơ hội chính thức đánh người rồi! Quý Tử Trạc vừa gia nhập trận chiến, trường kiếm chớp nhoáng vung lên, ngay lập tức lao vào đánh nhau với đám người đang định cướp vàng. "Không ổn rồi, bên kia đông người quá! Mau lên qua đó giúp!" Từ Chi Phong thấy vậy thì hô lớn: "Oánh Mộng, muội ở lại đây bảo vệ cho Linh Lang nhé!" Nói xong, hắn dẫn theo Vũ Tinh Châu và Tại Thành Chí nhanh chóng rút kiếm lao lên ứng chiến. Nhưng còn chưa kịp xông vào thì trước mắt họ đã là một đống người nằm la liệt. Những kẻ chưa ngã thì cũng đang chạy mất dép, chớp mắt đã bỏ xa chỗ này mười mấy dặm, nhanh đến mức cũng không ai muốn đuổi theo. Ba người Từ Chi Phong đột nhiên ngẩn ra. Cái quái gì vừa xảy ra vậy? Chẳng phải Quý Tử Trạc cũng chỉ là một Kim Đan thôi sao? Sao hắn có thể đánh ra hiệu quả hủy diệt thế này? Hơn nữa, hắn rõ ràng là tu sĩ hệ Thủy, chẳng phải tu sĩ hệ này thường là người rất ôn hòa à? Sao lại có người còn đánh đấm bạo lực hơn cả tu sĩ hệ Hỏa thế này? Lúc này, Quý Tử Trạc thu kiếm quay lại nhìn bọn họ, mặt mày vẫn đang tươi roi rói: "Xin lỗi, lâu quá không hoạt động chân tay, lần sau ta sẽ tiết chế hơn, không để các ngươi chê cười đâu."... Nói thật, có cho bọn họ cũng không dám cười. Trước giờ cứ nghĩ Diệp Linh Lang là một nhân vật kỳ quái lắm rồi, không ngờ Quý Tử Trạc này cũng chẳng phải người thường! Trong bóng tối, những kẻ nào vẫn luôn quan sát thật lâu giờ đang nín thở. Ẩn Nguyệt Cung gần đây sao lại xuất hiện nhiều quái nhân thế này? Lẽ nào bọn họ đang âm thầm tích lũy thực lực, chờ đến Đỉnh Phong Võ Hội ba tháng sau để một lần làm nên thành tích chấn động thiên hạ? Nếu thật sự như vậy thì, chuyện này có vẻ thú vị rồi đây! Diệp Linh Lang ngã trên mặt đất chưa được bao lâu bây giờ đã có thể bật dậy, tiện tay phả bỏ trận pháp xung quanh, đốt sạch phù lục, rồi thu lại số vàng sau khi đã luyện xong. "Hôm nay luyện đến đây thôi. Giờ ta cứ tạm thu hết chỗ này lại, đến lúc nữa sẽ chia đều mỗi người một phần nhé." "Tiểu sư muội, phần của ta muội cứ giữ lại đi." Quý Tử Trạc nói. Diệp Linh Lang cũng không khách khí, dù sao sư huynh nhà mình cũng không tính toán chi li, đến lúc luyện thành linh khí thì cả Thanh Huyền Tông đều được hưởng, cũng chẳng có gì khác biệt cả. "Vậy ta cũng không cần phần của ta, cứ để cho ngươi cầm đi." Vũ Tinh Châu cũng nhanh nhảu lên tiếng. "Sao ngươi lại không cần?" "Bởi vì... bởi vì..." Vũ Tinh Châu lắp bắp, lỗ tai càng lúc càng đỏ, mặt mũi cũng không được tự nhiên, nhưng mãi vẫn không nói ra được lý do gì ra hồn. "Bởi vì Tiểu sư đệ cảm thấy Gia Tốc phù của ngươi làm rất lợi hại, hắn muốn lấy một phần vàng để đổi thêm phù chú khác đấy." Từ Chi Phong kịp thời ra tay giải vây. "A đúng đúng đúng! Ta rất muốn phù chú! Ta muốn vàng để làm gì đâu!" "Vậy cũng được." "Ta cũng không cần vàng đâu, dù sao ta cũng không bỏ ra bao nhiêu công sức, ta cũng muốn lấy thêm phù. Ngươi còn loại phù nào khác không? Ta có thể chọn được không?" Từ Chi Phong rõ ràng rất có hứng thú với phù chú của Diệp Linh Lang, dù gì nàng cũng chẳng giống đám Phù tu nghiêm chỉnh khác, lúc nào cũng có thể mang đến bất ngờ. "Được thôi, tối nay ta sẽ cho ngươi chọn." Diệp Linh Lang đưa mắt nhìn sang Trình Oánh Mộng và Tại Thành Chí: "Hai người các ngươi thì sao?" Hai người nhìn nhau, Trình Oánh Mộng đáp: "Ta và sư huynh vẫn lấy vàng đi, chúng ta đang định chế tạo linh khí mới. Tài liệu này quá tốt rồi, ta cũng không muốn bỏ qua." "Được. Vậy cứ thế đi." Thật ra, Diệp Linh Lang đã nhìn ra được mấy người này chọn gì ngay từ đầu. Trong đám đệ tử Ẩn Nguyệt Cung, Từ Chi Phong là sư huynh có nhiều kinh nghiệm, tài phú tích lũy cũng nhiều hơn nên không thiếu linh khí, vì thế mới muốn lấy phù. Còn Trình Oánh Mộng và Tại Thành Chí thì thuộc nhóm đệ tử phổ thông, dù tài phú hay địa vị trong Ẩn Nguyệt Cung cũng không cao, đương nhiên sẽ trân trọng số vàng này hơn. Riêng Vũ Tinh Châu, nhìn cách ăn mặc của hắn cũng đủ biết không phải đệ tử tầm thường. Địa vị trong môn phái chắc chắn không thấp, có vẻ như được nuông chiều từ nhỏ, cái gì cũng không thiếu. Cho nên hắn mới có thể hào phóng từ bỏ số vàng này mà không chớp mắt như thế. Kết hợp với việc vừa nãy hắn đỏ tai, nói lắp, không lẽ là vì... thiếu dây thần kinh nào đó rồi chăng? Nhất định là vậy rồi, ngoài lý do đó ra thì nàng chẳng nghĩ ra được gì khác cả! Tất cả suy nghĩ trong lòng mỗi người đều bị Diệp Linh Lang nắm chắc. Dù sao nàng cũng sống đến hai đời rồi, trải nghiệm cũng đâu phải là vô dụng! Dọn dẹp xong xuôi, cả bọn rời khỏi nơi này, tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi qua đêm. Sáng hôm sau, họ tiếp tục tiến sâu vào Đại Kim Sơn. Mới sáng sớm đã gặp ngay một con yêu thú cấp ba. Trước sự liên thủ vây công của bốn tu sĩ Trúc Cơ, con yêu thú này nhanh chóng biến thành một cái xác, ngoan ngoãn chui vào giới chỉ của Diệp Linh Lang. Khi cả nhóm định tiếp tục lên đường, Từ Chi Phong bỗng nhiên dừng bước, đưa tay chặn mọi người lại.