Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:28:49
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Từ Chi Phong kiên nhẫn giải thích: "Không thể đi sâu thêm nữa."
Hắn chỉ tay về phía trước, giọng điệu đầy nghiêm túc.
"Khu vực này đã là nơi yêu thú cấp ba qua lại. Với mấy người Trúc Cơ kỳ các ngươi hay ngay cả chúng ta là Kim Đan kỳ thì bấy nhiêu cũng đủ để rèn luyện rồi. Tiến thêm chút nữa sẽ đến chỗ sâu của Đại Kim Sơn, sương mù có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, có thể cuốn cả đội vào trong. Đến lúc đó, ai sống ai chết thì còn khó nói."
Nghe vậy, ba đệ tử Ẩn Nguyệt Cung đều gật đầu đồng tình. Mục đích của họ là rèn luyện chứ không phải đi tìm đường chết. Ở khu vực này, yêu thú cấp ba tuy nguy hiểm nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, hơn nữa còn có không ít tiên linh dược thảo. Nếu cứ men theo khu vực này mà tìm kiếm, chắc chắn thu hoạch cũng không nhỏ. Chẳng việc gì phải mạo hiểm tiến vào nơi vượt quá khả năng, chưa chắc sẽ lấy được gì mà có khi còn có thể mất mạng.
Diệp Linh Lang và Quý Tử Trạc liếc nhau một cái.
Mục tiêu thì giống nhau đấy, nhưng cách rèn luyện của họ rõ ràng khác hẳn với đệ tử Ẩn Nguyệt Cung.
Nhân lúc mọi người đang bàn bạc về phương hướng sắp tới, Diệp Linh Lang ghé sát tai Quý Tử Trạc thì thầm: "Thất sư huynh, chúng ta tìm cơ hội tách ra đi."
"Ừm, đi cùng họ mãi cũng không có gì khác biệt."
"Không bằng huynh đi nói với họ đi?"
"Sao muội không đi mà nói?"
Hai người nhìn nhau chằm chằm, đang muốn đùn đẩy trách nhiệm.
Không phải họ sợ đệ tử Ẩn Nguyệt Cung, mà là ngại cái đuôi phiền phức mang tên Vũ Tinh Châu. Từ lúc đồng hành, tên này cứ bám riết hai người bọn họ, khiến họ cảm giác như thể hắn cũng là người của Thanh Huyền Tông chứ không phải của Ẩn Nguyệt Cung. Họ thậm chí còn nghi ngờ liệu tên này có định bỏ Ẩn Nguyệt Cung để gia nhập Thanh Huyền Tông hay không.
Nhưng việc đó không quan trọng. Quan trọng là nếu Vũ Tinh Châu đòi đi chung vào chỗ sâu thì sao?
Mấy người bọn họ chỉ là Trúc Cơ kỳ, vào đó rồi gặp nguy hiểm lại phải vất vả bảo vệ hắn ta, phiền toái đến không chịu nổi. Chi bằng tự đi, vừa tiện mà vừa nhẹ người.
Diệp Linh Lang cười đầy gian trá.
"Ta có một kế!"
Nàng ngồi xuống, lấy ra một xấp phù lục và bút, bắt đầu vẽ liên tục những phù văn phức tạp. Xong xuôi, nàng lấy từ giới chỉ ra mấy viên linh thạch, hấp thu sạch linh khí bên trong rồi lại tiếp tục vẽ.
Tô tô vẽ vẽ một hồi, chẳng mấy chốc một chồng hai mươi tấm phù lục đã được đặt gọn gàng trong tay Quý Tử Trạc.
"Cái này cho huynh, còn đây là bản vẽ. Một lát nữa huynh dùng pháp thuật Thủy hệ tạo ra một đám mây mưa, rồi dán mấy lá bùa này lên đó theo hướng dẫn trong bản vẽ."
Quý Tử Trạc cau mày: "Sau đó thì sao?"
"Mây mưa sẽ biến thành sương mù dày đặc, lan rộng ra và bao phủ chúng ta!"
"Khoan đã... vậy chẳng phải chúng ta cũng bị nuốt luôn sao?"
Diệp Linh Lang búng trán hắn một cái: "Huynh nghĩ gì thế? Đó là giả thôi! Nếu thật sự bị nuốt vào thì muội còn bày trò này làm gì? Hiện tại muội chưa làm được thứ gì tinh xảo hơn, chỉ có thể tạo hiệu ứng lừa người một chút này thôi. Khi sương mù xuất hiện, chúng ta giả vờ chạy tán loạn. Đến lúc đó, hai ta hẹn gặp ở ngọn núi phía trước kia nhé."
Quý Tử Trạc cười khổ: "Tiểu sư muội, đầu óc muội đúng là chứa toàn quỷ kế."
"Quá khen, thiên phú trời cho, không dùng thì phí."
Quý Tử Trạc cầm lấy lá bùa, nhanh chóng rời đi. Vừa lúc đó, Vũ Tinh Châu cũng bước đến với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Linh Lang, Tử Trạc kia là đi đâu thế?"
"Huynh ấy vừa thấy phía trước có động tĩnh nên đi xem thử."
"Manh động quá! Dãy Đại Kim Sơn nguy hiểm chồng chất, hắn đi một mình lỡ gặp chuyện thì sao?"
"Đúng đó, hai người các ngươi cũng không thể tùy tiện chạy lung tung như thế. Nếu gặp nguy hiểm mà chúng ta không kịp cứu thì làm thế nào?"
"Phải đấy, dù có muốn tiến vào cũng nên nói trước với mọi người. Chúng ta bàn bạc rồi cùng đi, vừa an toàn vừa có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Diệp Linh Lang nghe bọn họ càm ràm mà chỉ biết im lặng hai giây.
Rồi rồi, nàng đã nhìn thấu tâm tư của bọn họ từ sớm nên mới ra hạ sách này.
Hai sư huynh muội họ là muốn "đi tìm đường chết", nếu mà lôi kéo thêm mấy người Ẩn Nguyệt Cung chỉ muốn thành thật lịch luyện đi theo, để cho bọn họ phải căng thẳng theo đến bạc cả tóc thì có vẻ không tử tế lắm, nên thôi xin phép tách ra cho lành.
"Yên tâm đi, huynh ấy sẽ về ngay thôi."
Diệp Linh Lang không hề nói dối, bởi vì đúng là Quý Tử Trạc sẽ về ngay thật.
Hơn nữa, hắn còn chạy như bay trở lại.
Vì phía sau hắn, một đám mây mù khổng lồ đang ầm ầm lao đến như bão tố cuồng phong!
"Sương mù tới! Chạy mau!"
Từ Chi Phong vừa hô, cả bọn liền xoay người bỏ chạy.
Diệp Linh Lang thì vẫn đứng yên, nhìn trời đất trước mặt tối sầm như màn đêm đổ ập xuống. Mây mù dày đặc, sấm sét chớp lên từng tia sáng lạnh lẽo, tựa như một con quái vật khổng lồ há miệng lao tới. Gió rít cuốn phăng cây cối, cả đám yêu thú trốn trong bóng tối cũng bị hút vào trong cơn lốc.
Lúc này, Quý Tử Trạc cuối cùng cũng chạy tới bên nàng, giọng đầy phấn khích: "Tiểu sư muội! Phù văn của muội hiệu quả ghê vậy hả? Nhìn kìa, uy áp che trời lấp đất luôn! Muội hù chạy hết cả đám Ẩn Nguyệt Cung rồi kìa!"
Diệp Linh Lang ngơ ngác nhìn hắn, sau đó chậm rãi đáp: "Cảm tạ Thất sư huynh đã khen ngợi, nhưng... cái này không phải muội làm."
"Hả?"
"Ừm."
"Là ý gì?"
"Ý là, đây là sương mù của Đại Kim Sơn. Hàng thật giá thật, già trẻ không gạt."
Quý Tử Trạc trợn tròn mắt, lập tức câm nín.
Bảo sao uy áp mạnh thế, bảo sao gió cuốn cây bay, bảo sao hắn cảm giác cả người như bị đè xuống... thì ra hắn kéo cả sương mù thật sự tới luôn rồi!
"Vậy còn đứng đó làm gì? Chạy mau thôi!"
Quý Tử Trạc hét lên, sau đó quay đầu lao đi.
Nhưng vừa chạy được mấy bước, hắn đột nhiên khựng lại, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất.
Quý Tử Trạc cúi đầu nhìn, phát hiện eo mình chẳng biết từ khi nào đã bị buộc một sợi dây thừng. Đầu dây bên kia... trói chặt ở eo Diệp Linh Lang!
Nàng đứng yên còn hắn thì chạy, thế là hắn suýt nữa đã ngã sấp mặt!
"Tiểu sư muội, muội làm cái gì thế?"
"Thất sư huynh à, theo sách thì sương mù này cuốn ai vào sẽ ngẫu nhiên thả xuống một vị trí nào đó trong bí cảnh. Dù cùng bị hút vào thì cũng có thể bị thả ra hai chỗ khác nhau."
Quý Tử Trạc nghe xong liền hóa đá.
Cái gì sách cơ? Cái gì bí cảnh? Sao nàng biết bọn hắn sẽ bị phân tán?
"Thất sư huynh, muội tu vi thấp, đi một mình thì không ổn lắm, nên mới muốn kéo huynh đi cùng tìm đường chết."
"Tiểu sư muội, ngươi đừng nói nữa! Chạy mau!"
Quý Tử Trạc vừa đứng dậy kéo nàng chạy, nhưng vừa quay đầu lại thì...
Hắn phát hiện nàng đang lôi đầu kia của dây thừng.
Nàng lôi, hắn liền bị kéo ngược trở về.
Không biết sợi dây này làm bằng gì, nhưng rõ ràng lực tay của Diệp Linh Lang không lớn lắm, vậy mà nàng kéo hắn cứ nhẹ như chơi.
Thế là, hắn cứ thế nhìn mình từng bước từng bước bị kéo ngược trở lại.
Tiếp theo, hai người cùng nhau bị hút vào trong sương mù.
"A. ."
"Sư huynh đừng sợ."
"Muội có phải có chuẩn bị khác rồi không?"
"Có chứ. Đây, một miếng vải đen, mỗi người một miếng, bịt mắt lại nhé."
"Bịt mắt làm gì?"
"Mắt không thấy thì tâm không hoảng."
"..."
Giờ phút này Quý Tử Trạc có hơi muốn khóc.
Rốt cuộc là hắn đã nghĩ quẩn thế nào mới đi rủ Tiểu sư muội cùng ra ngoài chơi thế này cơ chứ?