Chương 41: Thời Khắc Báo Thù Của Chúng Ta Đã Tới

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:43

"Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy ta tay nhanh hơn não, lần sau nhất định ta sẽ chú ý!" Diệp Linh Lang xưa nay vẫn luôn có gan nhận sai, cũng sẽ rất nghiêm túc kiểm điểm bản thân. Nàng vừa hứa mười viên trung phẩm linh thạch sẽ cứu hắn một mạng, thế mà lại lỡ tay dùng Gia Tốc phù khiến hắn đâm sầm vào cây, suýt nữa thì bỏ luôn cái mạng này. Đây rõ ràng là lỗi của nàng! Đã thu tiền rồi thì phải làm tròn trách nhiệm. Để sửa sai, lần sau nàng sẽ báo giá mười viên trung phẩm linh thạch kèm theo hai tấm Gia Tốc phù, có vậy dù hắn có đâm vào núi chết toi thì cũng chẳng thể trách do nàng giao dịch không nói rõ thông tin trước được. Ừm, sau này nói chuyện nhất định phải cẩn thận hơn. "Ngươi còn định có lần sau nữa à?" Khoảnh khắc này, tên tu sĩ xui xẻo hoàn toàn sụp đổ. Hắn rốt cuộc đã đụng phải thứ gì vậy chứ? Hắn vừa lồm cồm bò dậy, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Diệp Linh Lang đang vung kiếm loạn xạ, chọc giận cả một đàn toàn Kim Sí Điểu. Lũ chim vốn đang truy sát hắn giờ lại dồn hết cừu hận lên nàng, hăng hái vỗ cánh đuổi theo điên cuồng. Thôi, thực sự là gặp phải thứ quái dị rồi. Trước tình thế này còn không lo chạy thoát cho nhanh mà lại cố tình đi trêu Kim Sí Điểu? Nhìn thực lực của nàng cũng không có gì ghê gớm, chẳng lẽ là đang chán sống rồi chăng? Mà nói đi cũng phải nói lại, phù của nàng đúng là dùng rất tốt. Nếu không phải đầu óc có vấn đề cứ thích chọc vào đám rắc rối kia thì hắn còn định quay lại mua thêm vài tấm Gia Tốc phù của nàng nữa đấy. Nhưng thôi, chuyện sống chết của nàng cũng đâu liên quan gì đến hắn? Mười viên trung phẩm linh thạch đổi lấy một mạng, vẫn là hắn quá hời rồi. Nghĩ vậy nên hắn liền phủi bụi trên người rồi quay đầu rời đi thẳng. Nhưng chưa đi được hai bước, hắn bỗng thấy sau lưng sáng rực như thể có một mặt trời khổng lồ đang treo lơ lửng đằng xa. Hắn giật mình quay lại, chỉ thấy cái cô nương kỳ hoa vừa bán bùa cho hắn kia giờ đang dắt theo cả đàn Kim Sí Điểu mới nhập hội, hợp nhất với bầy chim cũ của hắn, gom thành một đàn chim vàng khè siêu cấp đông đúc, rồi thẳng cánh bay đi mất hút. Hắn há hốc miệng, cứng họng cả nửa ngày mới tiêu hóa được chuyện gì vừa xảy ra. Thì ra ngay từ đầu hắn đã là mục tiêu của nàng rồi, nàng chính là muốn gom thêm một đám Kim Sí Điểu! Còn bán Gia Tốc phù cho hắn chỉ là tiện tay kiếm thêm chút tiền lẻ mà thôi! CAY THẬT CHỨ! Lăn lộn giang hồ bao năm, vậy mà lại bị một tiểu nha đầu chưa dứt sữa ngang nhiên gài bẫy! Cái này mà nuốt trôi được thì hắn đổi sang tu đạo từ bi luôn cho rồi! Thế là hắn quay người, hằm hằm quyết định đuổi theo Diệp Linh Lang và bầy Kim Sí Điểu, nhất quyết phải xem thử bọn họ rốt cuộc định làm cái trò gì. Sau khi hội tụ xong lực lượng, Diệp Linh Lang dẫn cả đội ngũ mới bay thẳng về phía một cây đại thụ lớn. Khi vừa đến nơi, nàng móc ra một chồng Gia Tốc phù, phát cho mỗi người hai tấm. Thế là, cả đám lại được tăng thêm sức chạy lần nữa. "Bây giờ, dùng tốc độ nhanh nhất của mỗi người chạy xuyên qua trạc cây kia nhé!" Dứt lời, nàng đã lao vút đi trước, xuyên qua một vòng nhánh cây. Những người phía sau cũng lần lượt làm theo, rồi cùng nàng ngoái lại nhìn đàn Kim Sí Điểu đang hùng hục truy đuổi. Đám chim lao tới, muốn bắt chước họ bay xuyên qua vòng trạc cây, nhưng ngay khoảnh khắc chúng nó chui vào, vô số phù văn xung quanh gốc cây đột ngột sáng lên. Lúc này tất cả bọn họ mới thấy rõ, trên ngọn cây đang có chi chít những lá bùa được dán kín mít từ bao giờ. Giờ đây toàn bộ phù văn đang được kích hoạt cùng lúc, biến thành một đại trận to lớn, nhốt hết đàn Kim Sí Điểu vừa chui vào bên trong. Sau khi bị nhốt lại trong trận, đám chim dường như đã bị che mắt, mất sạch hết cả mục tiêu, bắt đầu bay qua bay lại vòng vòng quanh gốc cây. Thậm chí có vài con còn chẳng buồn đuổi theo nữa mà cứ thế đậu thẳng trên nhánh cây nghỉ ngơi. Vô cùng hoàn mỹ! Thế là, cái cây trông rất bình thường kia lập tức bỗng sáng rực lên, óng ả chói lóa như được dát vàng. Đám Kim Sí Điểu thấy vậy thì càng trở nên hưng phấn, kim quang trên người chúng càng bùng lên rực rỡ. Không ít người ở xa nhìn thấy cảnh này thì trố mắt ngạc nhiên. "Mau nhìn bên kia có kim quang!" "Nhất định là có bảo vật xuất thế!" "Chạy nhanh! Chậm là mất phần ngay! Cái gì lóa mắt thế kia chắc chắn là chí bảo hiếm có!" Trong khi tất cả đám Kim Sí Điểu đều bị trận pháp vây lại, sau lưng Diệp Linh Lang, năm người đồng hành của nàng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lẫn bái phục. "Điên thì có điên thật, nhưng nói được làm được như này thật sự là ghê gớm lắm đấy chứ chẳng đùa! Nhìn thế này đúng là cũng bõ công lúc nãy bị bọn chúng rượt chạy té khói!" "Linh Lang, chỉ một khắc mà ngươi đã vẽ ra đống phù này rồi à?" "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta đã vẽ sẵn từ trước chứ, cất trong giới chỉ giờ chỉ việc lấy ra dùng thôi. Không thấy lúc trước khi đang bay tới đây, ta vừa ngự kiếm vừa vẽ phù đó à?" "A! Hóa ra đó là nàng đang vẽ phù thật hả?" Quý Tử Trạc cười khẩy. "Chứ ngươi tưởng Tiểu sư muội của ta vừa bay giữa trời vừa mở sách học chữ thật đấy chắc?"... Vũ Tinh Châu trố mắt, thì ra trước đó Diệp Linh Lang nói vậy cũng là đang trêu đùa bọn họ! A, sao nàng lại thú vị thế này cơ chứ? Đáng yêu quá đi mất thôi! Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vũ Tinh Châu, Quý Tử Trạc lại cười khẩy lần nữa. "Tên này cũng ngốc quá trời, ai nói gì cũng tin luôn được!" Lúc này, nhìn đám Kim Sí Điểu đã hoàn toàn bị trận pháp nhốt chặt, Diệp Linh Lang nở một nụ cười vừa tự tin vừa ngạo nghễ. "Ngay lúc này! Thời khắc báo thù của chúng ta đã tới rồi!"... Nói gì thì nói, dù đám Kim Sí Điểu không thực sự gây thương tổn gì, trái lại bọn họ còn chủ động xông vào lãnh địa của chúng, chạy loạn một vòng rồi nhốt chúng lại, thế mà Diệp Linh Lang cứ hăng say hô hào như thể họ đang đại chiến phục thù vậy. Đám người phía sau bị kích động không thôi, ai nấy cũng phấn khởi gào theo. Diệp Linh Lang tiến lên một bước, hai tay vung lên không trung, linh lực vận chuyển cuồn cuộn. Đôi tay nhỏ nhắn của nàng lướt qua từng đường cong trên không trung, vẽ nên từng đạo phù ấn kỳ ảo. "Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết!" Trong phút chốc, một ngọn lửa bùng lên rực rỡ, ánh sáng đỏ bừng phủ kín trước mắt, nhanh chóng lan ra, bao trùm toàn bộ trận pháp và đám Kim Sí Điểu bị nhốt bên trong. Ngọn lửa này khí thế hừng hực, màu sắc mỹ lệ, nhiệt độ nóng rẫy mang theo cảm giác thần thánh trang nghiêm, cao ngạo không ai sánh kịp. Dù Diệp Linh Lang mới chỉ luyện đến tầng đầu tiên, ngọn lửa cũng chưa thể lan khắp trời đất, nhưng sự cao quý và mạnh mẽ của nó thì vẫn không thể che giấu. Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng Phượng Hoàng Thần Hỏa trước mặt nhiều người như vậy. Ngọn lửa bùng lên như muốn thiêu đốt cả bầu trời, khí thế bàng bạc, chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ khiến người ta chấn động. Không hổ là pháp quyết chí cao, không hổ là Phượng Hoàng Thần Hỏa! Mới luyện xong một tầng mà đã kinh khủng thế này rồi! Giữa lúc ai nấy còn đang sững sờ trước sự hùng vĩ của ngọn lửa, Diệp Linh Lang quay đầu hét to: "Mau tới giúp ta, ta sắp chịu hết nổi rồi!" Nàng vừa dứt lời, Quý Tử Trạc là người phản ứng nhanh nhất, lập tức bay vèo tới sau lưng nàng, rót linh lực vào cơ thể nàng. Ngay sau đó, Vũ Tinh Châu và mấy người còn lại cũng nhanh chóng bay đến, sáu người xếp thành một hàng, truyền linh lực tiếp nối cho nhau. Thế là, khi đám người từ xa chạy đến, thứ họ nhìn thấy chính là cảnh tượng kỳ dị này. Một hàng người đang xếp ngay ngắn, từng người chuyền linh lực cho nhau như đang sạc pin, phía trước là một tiểu cô nương tóc tai đang bay tán loạn, ngọn lửa cứ không ngừng bốc lên ngùn ngụt, cô nương lại vừa gào lên "ta sắp chịu không nổi nữa rồi!". Cái quỷ gì đang diễn ra ở đây thế này?