Chương 23: Nàng Đây Là Cái Tốc Độ Ma Quỷ Gì

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:05

Mắt thấy Diệp Linh Lang thản nhiên ngồi chễm chệ trên bệ đá, hai vị sư huynh của nàng cũng thoải mái lần lượt ngồi cạnh, Diệp Dung Nguyệt lập tức giãy giụa từ trên đất bò dậy, hùng hổ lao tới! Bệ đá này không lớn, nhưng bốn người chen chúc vẫn còn đủ chỗ. Thế là, trong ánh mắt kinh ngạc đến cứng đờ của Bùi Lạc Bạch và Quý Tử Trạc, Diệp Dung Nguyệt trơ mặt chen lên, kiên quyết giành một suất. Vừa an vị, nàng ta đã nhắm chặt mắt lại, vờ như mình đến đây chỉ để tu luyện, hoàn toàn không nhìn bọn họ, càng không có ý định giao lưu. Bởi vì nàng ta rất sợ chỉ cần ai đó lên tiếng hỏi một câu, nàng ta sẽ xấu hổ đến mức không biết chui xuống cái lỗ nào mà trốn. Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời Diệp Dung Nguyệt không biết xấu hổ mà mặt dày chen chúc tranh giành chỗ với người khác. Càng nghĩ càng thấy uất ức! Nếu không phải trước đó nàng ta đã tốn bao công sức hỏi thăm tiền bối thì cũng không biết nơi này tồn tại. Rõ ràng nàng ta đã tính toán mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi theo kế hoạch, nào ngờ Diệp Linh Lang lại như có mắt thần, định vị chuẩn xác, còn bay nhanh như gió, cướp trước nàng ta một bước! Ngay khi Diệp Dung Nguyệt còn đang bực bội ấm ức thì một luồng linh khí nồng đậm tràn đến, cuốn phăng mọi suy nghĩ trong đầu nàng ta. Không thể suy nghĩ linh tinh nữa, quan trọng nhất bây giờ vẫn là tập trung hấp thu linh khí, tăng cường tu vi. Thế là Diệp Dung Nguyệt gạt bỏ mọi tạp niệm, chuyên tâm ngồi xuống, nhắm mắt tu luyện. Nàng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này để toàn lực đột phá đến Trúc Cơ kỳ. Nếu thành công, tất cả nhục nhã hôm nay đều sẽ được rửa sạch, nàng ta lại đường hoàng trở thành đệ tử mạnh nhất khóa này, không ai có thể lay chuyển! Nghĩ như vậy, Diệp Dung Nguyệt càng thêm quyết tâm. Lúc này, nhóm đệ tử Thất Tinh Tông đi theo sau nhìn cảnh tượng trước mắt mà hoàn toàn chết lặng. Vừa nãy sư muội còn nghiêm túc chỉ đạo mọi người tu luyện, vậy mà giờ đây lại lao lên bệ đá, chen chúc ngồi xuống, mặt mũi đầy quyết tâm? Một sư huynh lắp bắp: "Sư muội... nàng đang làm cái gì vậy?" Tạ Lâm Dật ho khẽ mấy tiếng, ánh mắt lướt qua bệ đá, thoáng cái đã nhìn ra, trên bệ này linh khí nồng đậm dị thường, đúng là một nơi tuyệt vời để đột phá. Hóa ra là vậy! Khó trách sư muội lại kích động như thế! Hắn trầm giọng: "Sư muội đang muốn thử đột phá Trúc Cơ kỳ, chúng ta đừng quấy rầy nàng." "Ở đây linh khí dày đặc, mọi người tranh thủ chữa thương, yên tâm chờ nàng kết thúc đột phá." Nghe hắn nói vậy, đám đệ tử Thất Tinh Tông phút chốc bùng nổ! "CÁI GÌ? SƯ MUỘI MUỐN ĐỘT PHÁ TRÚC CƠ KỲ? Nàng mới nhập môn bốn tháng thôi mà!" "Trời ạ! Ta từ Luyện Khí viên mãn lên Trúc Cơ kỳ mất tận một năm rưỡi! Khi đó còn được khen là thiên tài! Tốc độ ấy của ta đã tính là không hề chậm rồi!" "Mẹ nó, nàng đây là cái tốc độ ma quỷ gì? Cũng hơi quá rồi đấy! Lúc vào đây chúng ta còn cao hơn nàng một cảnh giới, sau vài tháng bây giờ nàng sắp sửa có cùng tu vi với chúng ta rồi? Đây chính là năng lực của người đứng thứ nhất đại hội thu đồ sao? Nàng hẳn là người đầu tiên trong số đệ tử khóa này đệ tử đột phá Trúc Cơ kỳ đấy nhỉ?" Cảnh này cũng không tính là quá rầm rộ, nhưng lúc này đệ tử các tông môn khác cũng vừa ùn ùn kéo đến, không ít người cũng đã phát hiện ra linh khí nồng đậm nơi này, rất nhanh càng ngày càng nhiều người tụ tập. Đám người vừa tới đã nghe tiếng hét lớn của đệ tử Thất Tinh Tông, đều không tự chủ mà quay sang nhìn Diệp Dung Nguyệt. Mặc dù sự việc trước đó Thất Tinh Tông vừa mới mất mặt thảm hại, nhưng không thể phủ nhận rằng Diệp Dung Nguyệt đúng là thực sự rất mạnh. Dù là ngự kiếm phi hành khi mới chỉ Luyện Khí kỳ hay chỉ mất bốn tháng để đột phá đến Trúc Cơ, tất cả đều xứng đáng với danh hiệu hạng nhất đại hội thu đồ của nàng ta. "Nếu ta mà có được một nửa thiên phú của nàng thì đã tốt rồi! Cũng sẽ không phải vật lộn với Trúc Cơ kỳ lâu như vậy..." "Thiên phú là thứ trời sinh! Người với người vốn đã khác biệt! Chúng ta dù có cày nát đời này cũng không bằng người ta tu luyện có mấy năm!" "Khoan đã! Kia có phải bọn Diệp Linh Lang cũng đang ở trên bệ đá đúng không?" "Đúng vậy! Vừa rồi ta thấy bọn họ còn đến đầu tiên, Diệp Dung Nguyệt sau đó mới chen lên ngồi. Thấy cũng hơi buồn cười, nhưng nghĩ lại thì nếu hôm nay Diệp Dung Nguyệt thật sự đột phá Trúc Cơ, ai còn quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó? Người ta sẽ chỉ nhớ đến thiên phú hiếm có siêu cường của nàng thôi." "Lúc trước khi nàng giành được vị trí thứ nhất tại đại hội thu đồ, Thất Tinh Tông đã khoe khoang vênh váo tung trời rồi. Nếu hôm nay nàng đột phá Trúc Cơ thành công, sợ rằng cả cái tông môn đó sẽ càng thêm phách lối!" "Biết làm sao được? Người ta mạnh thì người ta có quyền!" Nếu như Bùi Lạc Bạch và Quý Tử Trạc còn đang ngơ ngác vì Diệp Dung Nguyệt mặt dày chen lên, thì Diệp Linh Lang lại chẳng thấy có gì lạ. Bởi vì trong nguyên tác, hành trình Tây Sơn bí cảnh này vốn là bước ngoặt lớn của Diệp Dung Nguyệt. Hai thu hoạch lớn nhất của nàng ta ở đây chính là: Thứ nhất, bắt được Sí Liệt Vân Điểu sau đó đổi được một kiện linh khí phòng ngự, thứ mà trong tương lai sẽ giúp nàng ta thoát chết không biết bao nhiêu lần. Thứ hai là phát hiện ra bệ đá này, mượn linh khí nồng đậm ở đây để thành công đột phá Trúc Cơ kỳ. Cái đầu giúp nàng ta giữ mạng. Cái sau giúp danh tiếng nàng ta tăng vọt, lên hàng thiên tài đứng đầu khiến ai ai cũng phải ngước nhìn. Dù sao thì bốn tháng từ Luyện Khí kỳ lên Trúc Cơ kỳ, trong tu chân giới đây chính xác gọi là kỳ tích! Mặc dù trong nguyên tác không nói rõ Diệp Dung Nguyệt làm sao biết được chỗ này, nhưng nhìn cái cách đối phương hùng hổ lao đến, thì rõ ràng không phải tình cờ phát hiện mà đã sớm biết từ lâu. Chỉ tiếc nàng ta bay không đủ nhanh, cuối cùng lại bị Diệp Linh Lang đoạt mất tiên cơ. Nghĩ đến đây, Diệp Linh Lang tự dưng lại thấy bội phục Diệp Dung Nguyệt. Không chỉ có da mặt dày, cũng phải thừa nhận nàng ta thực sự rất quyết tâm, cũng cực kì cố gắng, thậm chí đến mức thành chấp niệm với việc tu luyện để trở nên cường đại. Quả không hổ danh là nữ chính, vừa có dã tâm lại vừa có thực lực. Lúc này, người tụ tập đến ngày càng đông, nhưng bệ đá này chỉ chứa được bốn người là hết mức, những kẻ khác đành ngậm ngùi ngồi tu luyện dưới mặt đất xung quanh. Bọn họ đều hiểu linh khí nơi này cũng không phải vô tận, một khi đã bị hút cạn thì sẽ cần rất lâu mới tụ lại được. Nếu không tranh thủ ngay lúc này hấp thu nhanh nhất có thể, đợi đến lúc linh khí cạn sạch rồi thì dù có ngồi lên bệ đá cũng vô dụng. "Đại sư huynh, Thất sư huynh, chúng ta cũng mau ngồi xuống tu luyện đi!" Bùi Lạc Bạch và Quý Tử Trạc nghe vậy thì hơi khựng lại. Từ trước đến nay, bọn hắn tu luyện đều là tìm chỗ kín đáo yên tĩnh, chứ chưa bao giờ ngồi trước mắt mọi người, giành giật linh khí với một đám Trúc Cơ kỳ như thế này cả. Mấy chuyện thế này, nói thật cũng hơi mất mặt... "Sư muội à, ta với Đại sư huynh dù gì cũng một Kim Đan, một Nguyên Anh, không cần..." "Không cần tu luyện nữa đúng không? Trên Kim Đan còn có Nguyên Anh! Trên Nguyên Anh còn có Hóa Thần! Nếu các huynh đều không chịu tận dụng từng cơ hội tu luyện trở nên mạnh hơn, sau này tương lai đến lúc muội lại gây họa thì ai sẽ tới cứu muội đây?" Lời còn chưa dứt, Diệp Linh Lang đã trợn tròn mắt, ánh mắt đen láy như phát sáng, còn thấy thấp thoáng mấy giọt lệ lóng lánh đang chỉ trực trào ra. Hai vị sư huynh: "..." "Nhưng mà... tất cả ở đây đều là Trúc Cơ kỳ, chúng ta..." "Chính vì thế các huynh càng phải nắm lấy cơ hội này. Hai huynh nhìn xem tỷ tỷ ta kia kìa. Nàng tình nguyện bị người khác khinh thường, bị cả đám lườm nguýt, vẫn nhất quyết cứ mặt dày chen lên đây tu luyện. Nàng ấy còn không quan tâm thể diện, thì các huynh còn giữ giá mãi làm gì?" Lời này của Diệp Linh Lang vừa dứt, cơ thể Diệp Dung Nguyệt ở bên cạnh chợt run lên một cái, sắc mặt lập tức hơi nhăn nhó. Nàng ta cố gắng áp chế tất cả cảm xúc bực bội trong lòng, cưỡng ép bản thân trở lại trạng thái tập trung cao độ, tự nhủ rằng chỉ cần đột phá Trúc Cơ kỳ, tất cả sự chế giễu hôm nay sẽ hóa thành một câu chuyện cười nhạt nhẽo! Diệp Dung Nguyệt hít vào một hơi, cố gắng bình ổn lại tâm tình vừa bị Diệp Linh Lang khuấy đảo, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, bắt đầu lại từ đầu quá trình hấp thu linh khí chuẩn bị đột phá. Bùi Lạc Bạch nghe vậy thì chỉ yên lặng thở dài một tiếng. Thôi được rồi. Ở Thanh Huyền Tông, hắn đã hết lần này đến lần khác bị Tiểu sư muội giục giã ép phải tu luyện, bây giờ cũng đã sớm thành thói quen rồi. Chỉ cần Tiểu sư muội không khóc không nháo, hắn bỏ luôn cái mặt mũi này cũng được. Mặc dù Bùi Lạc Bạch đã đạt đến Nguyên Anh kỳ, tiến bộ tu vi lúc này sẽ chậm như rùa bò, tu luyện cũng không phải cứ liều mạng một sớm một chiều là được, nhưng Tiểu sư muội vẫn muốn hắn liều mạng tu luyện, vậy thì liều một phen cũng chẳng chết ai. Chỉ cần sư muội vui là được. Thế là, Bùi Lạc Bạch tại chỗ ngồi phịch xuống, bắt đầu nhập định tu luyện. Ngay khoảnh khắc hắn vừa yên vị, Diệp Dung Nguyệt bên cạnh liền cau mày lại, mi mắt hơi co giật. Linh khí vừa rồi vốn còn nồng đậm quanh người nàng ta, giờ đang bắt đầu ào ạt chảy sang bên cạnh. Trong khi đó, Quý Tử Trạc đang đứng một bên, nhìn Đại sư huynh nhà mình như vậy thì hoàn toàn hóa đá, hai mắt trừng lớn sắp rơi cả ra ngoài.