Chương 36: Sư Huynh, Muội Dẫn Huynh Đi Chỗ Tốt Chơi

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:32

"Lục sư huynh! Sao huynh lại ngã thế? Muội có đánh huynh đâu mà?" Nếu không tính đến tổn thương tinh thần, thì đúng là Tiểu sư muội chưa từng làm hắn bị thương thật, nhưng lại không gánh nổi cảnh hắn sụp đổ tinh thần. Ở ngay địa bàn của mình, trong trận pháp của mình, đã thế còn áp chế đối thủ, vậy mà hắn vẫn nghĩ có thể thắng sao? Nghĩ gì mà mơ xa thế chứ! "Lục sư huynh, huynh không hiểu thế nào là sụp đổ à? Sao mà yếu vậy? Muội có cố ý đâu, chỉ có ba ngày để tạo trận pháp, lấy đâu ra thời gian mà tỉ mỉ chứ? Đương nhiên là cái gì đơn giản được thì làm đơn giản thôi. Chỉ cần áp chế tu vi từ Trúc Cơ trung kỳ xuống Trúc Cơ sơ kỳ là xong, cũng không thêm gì quá đáng cả." Diệp Linh Lang cảm thấy nên an ủi một chút, kẻo hắn bị đả kích quá nặng mà khủng hoảng tinh thần mất. Ninh Minh Thành há hốc miệng, định nói gì đó nhưng đến cuối cùng lại đổi thành một câu: "Tiểu sư muội, ta chịu thua." "À, vậy thì tốt." Nói rồi, Diệp Linh Lang lấy ra một tấm bùa, dán lên điểm cao nhất của trận pháp. Chỉ một giây sau, cả mặt đất rung chuyển, từ sâu trong trận pháp vang lên từng tiếng gầm phẫn nộ, làm Ninh Minh Thành hoảng hốt bật dậy. "Tiểu sư muội, muội có nghe thấy không?" "Nghe rồi, là đám yêu thú đang lao ra đó." Lúc này, từ sâu trong trận pháp tuôn ra vô số yêu thú, nhìn một cái đã thấy nhiều không kể xiết. Mỗi cấp bậc đều có, cao nhất là tam cấp, thấp nhất cũng có nhất cấp, làm Ninh Minh Thành thấy tê cả da đầu. "Cẩn thận! Thú triều đang lao tới!" "Tốt! Muội chuẩn bị sẵn sàng rồi!" Diệp Linh Lang cầm chặt Huyền Ảnh, mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, trong khi Ninh Minh Thành lại nghiêm túc thủ thế. Khi thú triều ập đến, hai người lập tức lao vào chém giết. Trong lúc chiến đấu, sức mạnh của cả hai tăng lên đáng kể, dù đã hơi mệt nhưng đối phó với đám yêu thú này vẫn đủ sức cầm cự. Chém giết được một lúc, Ninh Minh Thành bỗng phát hiện trên thân đám yêu thú này đều dán những lá bùa kỳ lạ. Tò mò, hắn liền xé thử một tấm ra xem. "Lục sư huynh, đừng xé nó ra!" Diệp Linh Lang vừa hô lên, Ninh Minh Thành đã xé mất rồi. Trong khoảnh khắc, con yêu thú đó bỗng to lên gấp nhiều lần, càng lúc càng to ra, cuối cùng phình lên gấp trăm lần kích thước ban đầu. Trước con quái vật khổng lồ ấy, hai người trông như hai chú lùn tí hon, chỉ cần nó giẫm một cái là đủ toi mạng. Giây phút này, Ninh Minh Thành ngây người. Cuối cùng hắn cũng nhận ra, những con yêu thú này không phải do bí cảnh bất ngờ xuất hiện, mà chính là do Tiểu sư muội đặt sẵn trong trận pháp của nàng! "A a a! Lục sư huynh chạy mau! Nó đã khôi phục hình thể rồi, chúng ta không đánh lại đâu!"... Quả nhiên. Tiểu sư muội của họ đến cùng là thần thánh phương nào mà hết lần này đến lần khác có thể tạo ra đủ loại sự kiện kì quái ngoài ý muốn đến giật mình thế này nhỉ? Đối diện với con yêu thú to hơn mình cả trăm lần, Ninh Minh Thành lập tức xoay người bỏ chạy, chạy đến bên cạnh Diệp Linh Lang, hắn không nhịn được mà hỏi: "Tiểu sư muội, rốt cuộc đám yêu thú này là sao?" "Ba ngày quá ít thời gian để làm trận pháp tinh vi, nên muội trực tiếp dùng bùa thu nhỏ, nén đám yêu thú lại để gom vào trận pháp." "Vậy sao phải thu nhỏ yêu thú làm gì?" "Ba ngày ngắn quá, muội chỉ kịp làm một trận pháp với kích thước cố định. Không gian có hạn, muốn nhét nhiều yêu thú thì phải thu nhỏ lại thôi. Mỗi người tiến vào trận pháp sẽ tự động bị thu nhỏ gấp trăm lần."... Bảo sao trận pháp nhìn bên ngoài thì nhỏ, nhưng vào trong lại rộng lớn mênh mông như vậy. Hóa ra là chính mình bị thu nhỏ. Mà cái bùa hắn vừa xé kia lại khiến con yêu thú khôi phục kích cỡ ban đầu, thế này thì đánh đấm gì nữa? Hốt hoảng chạy trốn, đúng là sốc đến lú luôn. Tiểu sư muội rốt cuộc là loại quái vật gì vậy chứ? Hai người ban đầu còn chém giết hăng hái, đảo mắt cái đã thành tháo chạy hoảng loạn. Phải đến khi lao tới biên giới trận pháp, Diệp Linh Lang mới nhanh chóng mở lối thoát, cả hai lập tức bay ra ngoài. Vừa thoát ra, cả hai cũng khôi phục lại kích thước ban đầu, cùng thở phào nhẹ nhõm. "Trận pháp này về sau muội sẽ tinh chỉnh thêm chút nữa." Khoảnh khắc này, tâm trạng của Ninh Minh Thành bỗng dưng trở nên vô cùng phức tạp. Nói thẳng ra, nếu trận pháp này mạnh lên cũng chẳng phải điều gì tốt lành cho lắm. Thậm chí, càng mạnh càng dễ gây họa, chi bằng cứ bỏ qua cho khỏe. "Lục sư huynh, lát nữa muội thả con yêu thú kia ra, huynh giúp muội dán bùa một lần nữa rồi trả nó về nhé. Nó là yêu thú cấp ba mà, ở ngoài muội đánh không lại nó đâu." "Được." Ninh Minh Thành giúp Diệp Linh Lang chuẩn bị lại mọi thứ. Nhưng vừa thấy nàng có ý định đi vào tiếp, hắn lập tức lùi một bước đầy cảnh giác. "Tiểu sư muội, ta mà đấu với muội cũng chỉ có thua. Hay là muội tìm ai mạnh hơn đánh thử xem? Cứ đấm mãi một bại tướng như ta thì tiến bộ kiểu gì?" "Ồ. Vậy à?" "Thật đấy! Ta thấy Đại sư huynh cũng không tệ đâu. Muội không phải đã nói rằng mấy tháng này ta tu luyện pháp quyết hỏa hệ tầng bảy rất ổn đấy sao? Vậy thì cũng nên xem thử Đại sư huynh đã tiến bộ thế nào rồi chứ?" "Ờ nhỉ!" Nói gì thì nói, thực lực của Đại sư huynh mới là quan trọng nhất. Nếu muốn đối đầu với Diệp Dung Nguyệt, hắn nhất định phải từ Nguyên Anh đột phá Hóa Thần trước đã. "Đi thôi, chúng ta về tìm Đại sư huynh!" "Được!" Tâm trạng vui vẻ hẳn lên, Ninh Minh Thành hí hửng kéo Diệp Linh Lang về Thanh Lan phong. Đến lúc nàng bước qua cửa viện của Đại sư huynh thì hắn cũng quay đầu chạy biến, một giây cũng không dám nán lại. Ở trong bí cảnh còn có thể chăm chỉ tu luyện bất kể ngày đêm, chứ ở lại Thanh Lan phong mà bị Tiểu sư muội bóc trần chân tướng thì đúng là ác mộng. Diệp Linh Lang chẳng buồn quan tâm Ninh Minh Thành. Nàng bước vào viện của Bùi Lạc Bạch, nở nụ cười rạng rỡ rồi gõ cửa phòng hắn. "Đại sư huynh, muội có trò vui muốn dẫn huynh đi chơi đây!"... Bùi Lạc Bạch ngồi bên ngoài trận pháp mà thở dốc. Hắn quay đầu nhìn đống thi thể yêu thú chất thành núi trong trận pháp, lập tức cảm thấy đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt. Mấy ngày nay trải qua những gì, hắn chỉ cần nghĩ lại thôi là lòng đã chua xót. Món nợ này hắn nhớ kỹ! Ngày nào tóm được Ninh Minh Thành, hắn nhất định phải "chăm sóc" đàng hoàng, cho tên đó biết tội danh hãm hại Đại sư huynh nghiêm trọng đến mức nào! "Tiểu sư muội, dạo này Thất sư đệ lúc nào cũng nóng nảy muốn ra ngoài khiêu chiến với các môn phái khác. Hay là để hắn thử sức với trận pháp này đi, muội thấy thế nào?" "Hả? Nhưng mà Đại sư huynh, chúng ta còn chưa luyện xong mà. Lát nữa còn có một lô yêu thú mới được thả vào đấy." "Chừa một ít cho Thất sư đệ đi! Hắn máu chiến nhất trong chúng ta, chém mấy lần số yêu thú đó cũng không thành vấn đề. Ngươi không muốn xem thử hắn mạnh đến đâu à?" "Cũng tò mò đấy..." "Vậy đi thôi! Ta dẫn muội đi tìm Thất sư đệ." "Được!" Bùi Lạc Bạch thề rằng sau khi trở về, hắn nhất định không lười nữa! Phải lao vào bí cảnh tu luyện ngày đêm, nghiêm túc học hết pháp quyết mà Tiểu sư muội truyền dạy, đến khi Đỉnh phong Võ Hội mở ra mới thôi. Chỉ cần... không phải đối mặt với Tiểu sư muội nữa, thì dù bế quan khổ tu không ăn không ngủ hắn cũng chịu được! Nhìn thấy Diệp Linh Lang rẽ về viện của Quý Tử Trạc, Bùi Lạc Bạch lập tức thi triển thân pháp, biến mất ngay tức khắc, không dám chờ thêm một giây nào. Diệp Linh Lang nhìn bóng dáng vội vã của hắn thì không nhịn được mà phì cười. Vậy là nàng đã dọa chạy mất hai sư huynh rồi. Nói đi cũng phải nói lại, dù trận pháp không hạn chế nàng, nhưng sức chịu đựng của nàng mạnh đến mức hơi quá đáng. Chỉ mới luyện đến tầng một của Vô Thượng Tâm Pháp mà hiệu quả đã thế này, đúng là chí cao pháp quyết, thật sự không hổ danh mà! Nàng chỉnh lại nụ cười, gảy gảy mái tóc, rồi đưa tay gõ cửa viện Quý Tử Trạc. "Thất sư huynh, muội có trò vui muốn dẫn huynh đi chơi đây!"