Chương 34: Ta Có Một Ý Tưởng Táo Bạo

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:28

Diệp Linh Lang không phí một giây nghỉ ngơi, nàng bảo Huyền Ảnh đưa mình thẳng tới hồ sen linh khí dày đặc nhất trong bí cảnh Thanh Huyền Tông, sau đó bắt đầu ngay vào tu luyện. Nhờ suốt tháng qua cắm đầu nghiên cứu giải mã phù văn, năm bản chí cao pháp quyết này vừa mở ra, nàng đã nhìn phát hiểu ngay. Không thể không nói, pháp quyết chí cao quả thật không hề tầm thường. Các loại pháp quyết cao cấp khác đòi hỏi đủ thứ: tu vi đạt chuẩn, pháp quyết nền tảng tương ứng, thậm chí còn xét cả độ tinh khiết của linh căn. Nhưng pháp quyết chí cao thì khác, ngoại trừ nội dung phức tạp khó hiểu ra, nó gần như chẳng có bất kỳ rào cản nào nữa. Nó bao dung vạn vật, ẩn chứa chân lý chí cao, có thể cứu vớt phế vật, giúp người nhập môn nhanh chóng. Nói theo cách nào đó, pháp quyết càng mạnh thì nhập môn càng đơn giản, còn những thứ yêu cầu quá hà khắc chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Nàng bắt đầu từ vô thượng tâm pháp. So với công pháp nhập môn mà Đại sư huynh từng dạy, cái này thông suốt hơn rất nhiều. Cũng giúp cho tốc độ hấp thu linh khí của nàng tăng lên đáng kể. Tu luyện một thời gian, nàng tiếp tục thử nghiệm Đại Trọng Sinh Thuật, Thiên Thần Kiếm Quyết, Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết và Thượng Thiện Nhược Thủy Quyết. Ròng rã ba tháng, nàng miễn cưỡng đạt đến ngưỡng cửa nhập môn của cả năm bản pháp quyết chí cao. Nhưng cũng từ đây, nàng nhận ra dù nhập môn dễ, nhưng chúng lại sâu như vực thẳm, nhìn mãi chẳng thấy đáy. Cứ tưởng đã đi được một đoạn xa, ai dè so với tổng thể vẫn chỉ là bước đầu tiên. Các loại pháp quyết khác nếu ở mức độ này có thể đã học được một nửa, thậm chí hoàn thành rồi, còn với pháp quyết này sau ba tháng nàng chỉ mới chạm được tầng đầu tiên. Sau khi luyện xong một tầng của cả năm bản, tu vi của nàng cũng tăng đến Trúc Cơ sơ kỳ đại viên mãn, chỉ còn một bước nữa là lên Trúc Cơ trung kỳ. Mở mắt ra, nàng thở dài một hơi, khá hài lòng với ngộ tính của mình. Mỗi bản đều học nhanh, tu vi cũng tiến bộ không ít. Ý thức rời khỏi trạng thái tu luyện, nàng nhớ lại kịch bản trong nguyên tác. Bốn tháng sau khi đột phá Trúc Cơ kỳ, đại nữ chủ Diệp Dung Nguyệt đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ đại viên mãn, sắp sửa bước vào Trúc Cơ hậu kỳ. Thời điểm này, nàng ta đã sở hữu linh thú đầu tiên, một con Hỏa Huyền Tước đỏ rực, toàn thân bốc lửa, vừa đẹp mắt vừa có lực công kích rất mạnh. Ngoài nhập môn pháp quyết hệ Hỏa ngay tháng đầu tiên, nàng ta còn luyện được thanh thạo hai quyển pháp quyết cấp hai là Lưu Cầu Hỏa Thuật và Hỏa Vân Kiếm Quyết. Nói cách khác, với thực lực hiện tại, Diệp Dung Nguyệt đã có thể một mình xử lý yêu thú cấp hai, thậm chí đơn đấu với yêu thú cấp ba cũng chẳng phải chuyện to tát. Nhờ không ngừng tu luyện và khai thác tài nguyên trong bí cảnh, nàng ta đã trở thành thiếu nữ thiên tài hàng đầu khóa này, danh tiếng đã lan xa khắp hạ tu chân giới. Hồi tưởng xong, Diệp Linh Lang trầm mặc hai giây. Một bên là Trúc Cơ sơ kỳ, một bên là Trúc Cơ trung kỳ. Một người học năm bản pháp quyết nhưng mới chỉ nắm được bề nổi, một người học ba quyển nhưng đã thành thạo tinh thông, sức chiến đấu siêu cường. Một bên ngày ngày cãi nhau với kiếm linh nhà người khác, một bên đã có linh kiếm, linh thú, hỏa linh riêng. Càng nghĩ càng thấy chênh lệch giữa nàng và nữ chính ngày càng lớn. Diệp Linh Lang nghẹn một ngụm máu, muốn phun mà không phun nổi. Nàng ngã phịch ra đất, không muốn gắng gượng nữa. Cố gắng làm gì khi các sư huynh còn chưa cày cuốc xong? Chỉ cần bọn họ gang đua thắng, nàng cũng có thể nằm yên mà thắng theo, không phải sao? Ý nghĩ vừa lóe lên, nàng chợt cảm giác cổ tay có gì đó khẽ động. Cúi xuống nhìn, nàng phát hiện ra rắn đen nhỏ không biết từ lúc nào đã tỉnh lại. Đây là lần đầu tiên nó chủ động thức dậy ngoài những lúc bị nàng gọi dậy cho ăn. Xem ra tình trạng cơ thể của nó đã có cải thiện đáng kể. Con rắn nhỏ mở mắt, đôi mắt xinh đẹp an tĩnh nhìn nàng. Diệp Linh Lang vui vẻ, giơ cổ tay lên để đối diện với nó. "Ngươi tỉnh rồi hả?" Rắn đen nhỏ cọ cọ đầu vào ngón tay nàng, tỏ ý vui sướng. "Muốn ta cho ngươi ăn thêm chút máu không?" Nó lắc đầu, sau đó uể oải cuộn tròn trong lòng bàn tay nàng. Diệp Linh Lang bỗng nhớ ra mấy tấm Spa phù của mình, nàng liền nhanh chóng lôi ra, dán ngay lên người rắn đen nhỏ. Một tấm rồi thêm một tấm nữa, rắn đen vẫn không có chút phản ứng nào, thậm chí nó còn đang nhìn nàng đầy nghi hoặc. Nhưng nàng cũng không nản, tiếp tục nhẹ nhàng dán thêm vài tấm nữa. Số lượng này so với lần trước nàng dán lên các sư huynh còn nhiều hơn hẳn, chẳng lẽ đến mức này mà nó vẫn không có cảm giác gì à? Nhưng điều khiến nàng hoảng hốt chính là, rắn đen nhỏ thực sự vẫn chẳng có chút cảm giác nào! "Đừng lãng phí đống phù vớ vẩn đó nữa." Giọng Huyền Ảnh vang lên bên cạnh. "Tại sao?" "Trước đó chẳng phải ngươi đã làm mấy tấm Thu Nhỏ phù rồi sao? Lấy ra dán thử lên người mình rồi nhảy vào hồ sen đi, sau đó ngươi sẽ tự hiểu." Diệp Linh Lang nghe lời, thật sự thu nhỏ lại rồi bay thẳng vào giữa hồ sen. Khoảnh khắc đặt chân lên đóa thanh liên, cả người nàng mềm nhũn như bùn, ngã xuống ngay giữa tâm hoa. Linh khí bốc lên từ thanh liên mạnh gấp mười lần Spa phù của nàng, mức độ thư giãn cũng tăng lên gấp bội. Nằm ở nơi này, đừng nói là người bình thường, dù có bị lửa thiêu đốt, toàn thân thương tích đầy mình, gân cốt đứt đoạn, chỉ cần đặt lưng xuống là mọi cơn đau cũng tiêu tan hết sạch. Chẳng trách nàng có dán bao nhiêu phù lên rắn đen nhỏ cũng không phản ứng, vì nó đã sớm quen với sự thoải mái tột cùng của thanh liên rồi, làm sao có thể bị mấy tấm phù kia làm lay động? Lúc này, rắn đen nhỏ cũng bò đến tâm hoa, uốn cong cơ thể thành một vòng, bao lấy phiên bản thu nhỏ của Diệp Linh Lang vào giữa, rồi tựa cái đầu nhỏ lạnh băng của nó vào cạnh đầu nàng, lười biếng nằm xuống. Diệp Linh Lang bật cười, xoay người lại, trán chạm trán con rắn nhỏ, cảm nhận từng mảnh vảy lạnh lẽo mang đến xúc cảm dễ chịu. Cả hai cứ thế nằm cạnh nhau hồi lâu, nàng cũng bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Đến khi Diệp Linh Lang tỉnh dậy, rắn đen nhỏ đã lại một lần nữa say ngủ. Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi thanh liên, gỡ bỏ Thu Nhỏ phù trên người, nhìn rắn đen đang cuộn mình trong hoa sen mà do dự không biết nên mang nó trở về hay cứ để nó ở lại đây? "Huyền Ảnh, nếu rời khỏi thanh liên thì nó có còn cảm nhận được linh khí thư thái này nữa không?" "Không đâu." "Vậy ta có nên để nó ở lại không?" "Ban đầu là chính nó lựa chọn đi theo ngươi, ngươi nghĩ sao?" Diệp Linh Lang sững người. Rắn đen nhỏ đã tự nguyện từ bỏ nơi này để đi theo nàng, nếu nàng thừa dịp nó ngủ say mà để nó lại đây, e rằng khi tỉnh dậy, nó sẽ rất đau lòng. "Cọng giá đỗ! Nếu ngươi cảm thấy áy náy, vậy thì tu luyện Đại Trọng Sinh Thuật cho tử tế vào! Điên cuồng luyện, liều mạng luyện, luyện đến chết đi sống lại cho ta! Hôm nay nó có thể tự tỉnh lại là vì ngươi mạnh hơn rồi, ngươi tu luyện thuật này chính là đang giúp nó hồi phục đấy." Diệp Linh Lang trợn tròn mắt, hiệu quả khủng khiếp đến vậy sao? "Đừng xem thường mấy bản pháp quyết chí cao ngươi đang luyện. Dù ngươi mới miễn cưỡng đạt đến tầng một, nhưng chí cao pháp quyết dù chỉ một tầng cũng không thể so với mấy công pháp vớ vẩn ngoài kia." Nghe đến đây, Diệp Linh Lang như thể được bơm máu gà, nhiệt huyết lại trực dâng trào. Cái gì mà không cố gắng, cái gì mà ỷ lại vào các sư huynh? Quên hết đi! Vì rắn đen nhỏ, vì chính mình, nàng không thể chùn bước được! "Chí cao pháp quyết lợi hại thế nào, nói suông không tính! Phải thử mới biết!" Diệp Linh Lang khẽ cười, ánh mắt sáng rực: "Ngươi cứ chờ đó, ta có một ý tưởng táo bạo đây!