Chương 48: Tiểu Sư Muội Vậy Mà Thật Sự Dám

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:57

Diệp Linh Lang nghe tiếng kêu đó thì quay đầu nhìn lại, tốn cả buổi mới phát hiện ra vài cái đầu người đang ló ra từ đống đá lộn xộn trong hang. Vị trí bọn họ bị vùi đúng ngay chỗ con mãng xà vảy bạc đang dùng đầu đập vào, chắc là nó định húc nát đá để moi họ ra, ai ngờ húc luôn cả một khe nứt to đùng trên núi. Nhìn qua một lượt nàng không nhận ra ai quen thuộc, kể cả kẻ vừa kích động gào lên câu kia. Đúng lúc này, con mãng xà cũng quay ngoắt đầu về phía nàng. "Chạy mau! Nó đang ghi nhớ mùi của ngươi đấy! Một khi bị nó nhớ kỹ, nó sẽ đuổi theo ngươi đến chết mới thôi!" Một người trong đám bị vùi hét to. Ồ, hóa ra nó đang phân biệt mùi của mình à? Nàng lập tức lục trong nhẫn trữ vật, móc ra một vật được quấn kín bằng bùa chú, rồi treo nó lên một bụi cỏ bên cạnh. Ngay lập tức, bụi cỏ lớn nhanh như thổi, cao ngang nàng, chắn trước mặt nàng một cách hoàn hảo. Con mãng xà cúi đầu xuống, hít hít vài hơi để xác định mục tiêu. Lợi dụng khoảnh khắc đó, Diệp Linh Lang rút ra một tấm bùa, dán lên mũi mình, đồng thời giật rách mấy lá bùa trên vật kia. Ngay giây tiếp theo khi các lá bùa nát vụn, một làn khói đen nồng nặc bốc lên, phả thẳng vào mặt con mãng xà. Trong nháy mắt, đồng tử nó giãn to hoảng loạn, rồi cả thân thể vội vàng lùi lại, đập thẳng đầu vào vách núi với một tiếng rầm long trời lở đất. Một mảng núi sụp xuống, còn con mãng xà thì trông có vẻ thất điên bát đảo, mắt mũi dại ra, thần trí mơ hồ. Đúng lúc này, Quý Tử Trạc từ xa phi tới. Mới tới gần nàng được ba trượng, hắn lập tức bị cái thứ mùi quái quỷ kia đánh úp. Không có bùa che chắn, hắn bị mùi thối xông cho đến mức choáng váng liên tiếp lùi lại ba mươi trượng, sắc mặt từ trắng chuyển xanh rồi thẳng tiến đến đen sì. "Lúc đó ta đã bảo đừng có nhặt thứ này rồi mà?" Quý Tử Trạc vừa lùi lại vừa hét lên: "Thế mà muội còn lén giấu!" Còn nhớ lần trước gặp con yêu thú này, hắn thà chết cũng không muốn giết nó, vì nó mà mất sức thì chẳng khác gì tổn thương địch một ngàn, mà mình mất tám vạn. Lý do ư? Đơn giản là nó quá thối! Lại gần nó thêm một giây là thêm một tầng tra tấn. Giờ không chỉ hắn mà cả đám người nấp trong hang cũng bị xông đến mặt mày tái mét, lảo đảo như sắp gục ngã hết lượt. "Tiểu sư muội, mau thu nó lại đi! Sư huynh của muội sắp bay về Tây Thiên rồi đây này!" "A! Muội quên mất chưa dán bùa cho huynh!" Diệp Linh Lang vội thu hồi thi thể con yêu thú, bỏ mặc đám người xui xẻo bị hun đến chết khiếp. Đúng lúc này, trong hang vang lên giọng mừng rỡ: "Thấy chưa! Ta đã nói nàng có cách mà! Nàng chắc chắn sẽ cứu chúng ta!" Một tên xui xẻo nào đó đang nhiệt tình vẫy tay: "Này! Tiểu cô nương! Mười viên trung phẩm linh thạch đổi một lá bùa gia tốc, chúng ta mua tám tấm! Nhanh bán cho ta!" Nghe cái giọng quen quen, Diệp Linh Lang lập tức nhớ ra. Chẳng phải đây là tên xui xẻo mà lần trước nàng gặp phải lúc săn Kim Sí Điểu hay sao? "Được rồi, mau đưa linh thạch đây, một người hai tấm để chạy cho lẹ nhé." Lúc này, nàng mới nhìn rõ tình hình trong hang. Hang động bé tí, thế mà nhét được bốn người. Ngoài gã xui xẻo ra thì ba người còn lại đều là nữ. Một cô nương dung mạo quyến rũ, vẻ đẹp ấn tượng đến mức nhìn một lần là nhớ mãi. Hai người còn lại, một thì thanh tú, một thì dịu dàng, cả ba đều trông khá trẻ. Nhìn cách ăn mặc thì hẳn là họ không thuộc môn phái nào, chắc đều là tán tu. Ở cái thời đại này, tán tu là loại khổ nhất, chết cũng chẳng có ai nhặt xác. Bốn người chui vào hang động này nấp, ai dè nửa cái hang sụp xuống, chừa lại đúng chỗ đủ để họ chen chúc vào một góc. Nếu không phải nàng bỗng nhiên đuổi tới rồi ném cho con mãng xà vảy bạc kia một cú mê man thì bọn họ nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được thêm mấy phút, sau đó sẽ bị nó húc cho nát bấy, đến thi thể cũng chẳng còn nguyên vẹn. Vừa dán Gia Tốc phù lên người, đầu bên kia con mãng xà đã tỉnh lại, nó tức tối ngẩng đầu lên, sau đó lại lần nữa lao về phía ngọn núi nhỏ. Bây giờ nó so với trước còn điên cuồng hơn, nguy hiểm hơn, bạo lực hơn nhiều. "Tiểu sư muội, coi chừng!" Vừa lui ra xa được một đoạn, Quý Tử Trạc lập tức bay đến bên cạnh Diệp Linh Lang, chộp lấy bờ vai nàng kéo theo một cú né tránh ngay lúc con mãng xà húc tới. Hai người miễn cưỡng tránh thoát, nhưng bên trong sơn động lại không dễ di chuyển, chưa kịp thở dốc đã lại bị con mãng xà tiếp tục tấn công. Sơn động thì nhỏ hẹp, chẳng còn chỗ nào để ẩn nấp nữa. Khi bọn họ vất vả leo ra khỏi đống đá vụn thì có một tiểu cô nương bị tảng đá đè lên chân, kẹt cứng bên trong không ra tiếp được. "Coi chừng! Nó lại sắp lao tới đấy!" "Các ngươi chạy mau đi, đừng lo cho ta! Ta còn tưởng cả bọn chết sạch ở đây rồi, bây giờ Nhị sư tỷ với Tam sư tỷ có thể chạy thoát đã là quá tốt. Đừng bận tâm đến ta nữa, sống sót đi, nhất định phải sống sót!" Đúng lúc này, Quý Tử Trạc ở sau lưng Diệp Linh Lang bỗng dưng hô lớn: "Nhị sư tỷ, Tam sư tỷ, Tứ sư tỷ! Sao các ngươi lại ở đây?" Quý Tử Trạc lập tức buông Diệp Linh Lang ra rồi vọt tới bên cạnh cửa hang bị sập để giúp kéo Tứ sư tỷ ra ngoài. Có hắn hỗ trợ, tốc độ cứu người nhanh hơn rất nhiều, nhưng còn chưa kịp kéo hết người ra thì con mãng xà đã lại lao tới. Diệp Linh Lang nhanh chóng rút ra Huyền Ảnh, để nó kéo nàng ngự kiếm bay vọt đến trước mặt con mãng xà. Đến nơi, nàng liền móc ra thứ kia. Cái xác yêu thú thối rữa đến không ngửi nổi. Ngay lập tức, một mùi hương hôi thối xộc thẳng lên trời. Con mãng xà theo phản xạ rụt đầu lại, nhưng so với lần trước, lần này nó nhanh chóng lấy lại tinh thần, hơn nữa ánh mắt càng hung tợn khóa chặt lên người Diệp Linh Lang. So với đám người trong sơn động, lúc này nó còn hận Diệp Linh Lang hơn nhiều. Một cái đồ vật thối như thế, nàng dám chọi thẳng vào mặt nó những hai lần. Nó nhất định phải xé nát cái tên tu sĩ đáng chết này! "Tiểu sư muội!" Vừa kéo người ra ngoài, Quý Tử Trạc vừa quay đầu lại liền thấy Diệp Linh Lang bị con mãng xà truy sát thì suýt nữa sợ tới đứng tim. Tiểu sư muội chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vậy mà nàng thật sự dám làm thế à? Con mãng xà đã hoàn toàn mất đi lý trí, đang điên cuồng tấn công Diệp Linh Lang. Nàng bay đi đâu, nó đuổi đến đó. Thân hình nó vô cùng khổng lồ nhưng tốc độ lại cực nhanh, chẳng mấy chốc đã áp sát nàng. Hai tấm Gia Tốc phù trên người nàng cũng chẳng chống đỡ nổi. Mắt thấy mình có khả năng sắp bị ép thành miếng bánh nát, Diệp Linh Lang gào lên: "Huyền Ảnh! Ta thật sự sợ quá đi!"... Câu này một ngày Huyền Ảnh phải nghe tám trăm lần rồi. Bình thường cứ mỗi lần hô lên như thế, chắc chắn nàng sẽ lại nghĩ ra một chủ ý ngu xuẩn nào đó rồi chờ nó liều mạng tới cứu. Đã quen rồi nên Huyền Ảnh căn bản chẳng buồn hoảng loạn. "A? Ta thấy cái gì thế kia? Trên sườn núi có một cánh cửa đá kìa! Được cứu rồi! Được cứu rồi!" Nhìn thấy Diệp Linh Lang bay về phía cửa đá trên vách núi, ở phía dưới ba sư tỷ của nàng lập tức kích động hét lên: "Đừng qua đó! Bọn họ sẽ không mở cửa đá đâu!"