Chương 40: Sao Ngươi Lại Có Ý Nghĩ Nguy Hiểm Như Vậy

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:41

Diệp Linh Lang vừa hét lên xong, Vũ Tinh Châu cũng đã kịp nhìn ra toàn bộ một cái cây lúc nhúc đầy Kim Sí Điểu, mắt hắn trừng lớn như sắp rơi lọt khỏi tròng. Hắn cũng quay người phắt lại, không nói một lời, túm lấy sau cổ Diệp Linh Lang cắm đầu bỏ chạy. Nhìn hai người hoảng hốt chạy thoát thân, Trình Oánh Mộng còn chưa kịp nhận thức được nguy hiểm, vẫn còn đang đứng đó chế giễu: "Gì vậy trời? Hai tên Trúc Cơ mà đánh không lại một con chim thế à? Để ta..." Câu nói còn chưa xong, nụ cười trên mặt nàng đã thành cứng ngắc. Trước mắt hiện ra không chỉ có một con chim, mà cả một biển trời Kim Sí Điểu đang ùn ùn lao đến. Trên trời, dưới đất, chỗ nào cũng là cánh chim vàng lấp lánh, trông chẳng khác gì một cơn bão vàng đang ào ạt ập tới. Tại Thành Chí sốc ngang đến nỗi cứ đứng đực ra, đầu óc tạm dừng không còn hoạt động. Chưa kịp hoàn hồn thì hắn cũng bị Vũ Tinh Châu túm lấy lôi đi. "Còn đứng ngơ ra đấy làm gì? Chạy mau!" Lúc này, ngay cả Quý Tử Trạc và Từ Chi Phong, hai tên Kim Đan vốn đang ung dung cũng đột nhiên biến sắc, lập tức quay đầu chạy lẹ. Bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng nào hoành tráng đến như thế này. Một bầy Kim Sí Điểu ùn ùn lao xuống, kim quang lấp lánh phản chiếu khắp bầu trời, như một cơn sóng thần ánh sáng, vừa hùng vĩ vừa kinh hồn bạt vía. Chưa đánh đấm gì đã thấy hoa cả mắt, chỉ riêng màu sắc thôi cũng đủ chói đến mù mắt thiên hạ. Bọn họ chạy cũng rất nhanh. Nhưng Kim Sí Điểu bay còn nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, đám chim sát thần đã đuổi tới ngay sau mông, những đôi cánh lớn quạt gió vù vù, cảm giác chỉ cần chậm một giây thôi là họ thực sự sẽ có thể bị đâm thủng thành cái tổ ong mất. Lúc này, Diệp Linh Lang nhanh chóng móc ra từ trong giới chỉ một chồng lá bùa, gấp rút phân phát cho từng người trong đám. Bùa vừa dán lên, tốc độ của họ đột ngột tăng vọt, cả bọn gần như biến thành mấy luồng tàn ảnh, chạy nhanh đến mức cả bản thân họ cũng không kịp nhận ra mình đang di chuyển thế nào. "Bùa này thật là soái quá!!!" "Ta chưa từng mơ thấy mình có thể chạy nhanh thế này!" "Linh Lang! Một lát nữa cho ta mua thêm ít bùa của ngươi đi, đừng có keo kiệt quá nhé!" "Linh Lang ơi! Ngươi là Phù Tu đúng không? Trên đời này ta chưa từng thấy ai giỏi vẽ bùa như ngươi!" Đối mặt với mấy câu hỏi thành khẩn này, Diệp Linh Lang chỉ trầm mặc trong giây lát, sau đó nàng rất nghiêm túc hỏi một câu: "Cánh của bọn chim này thực sự là vàng thật đấy à?" ??? Sao tự nhiên nàng lại hỏi cái này? Ngay lúc mọi người còn chưa hiểu gì thì nàng lại tiếp tục: "Nếu bắt hết bọn chúng lại rồi đem đi luyện hóa, có khi nào sẽ thu được rất nhiều vàng nguyên chất không? Đem số vàng đó mang đi luyện khí, sau đó bán cho tu sĩ hệ kim thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền đấy nhỉ?" ??? Mọi người suýt nữa thì tự vấp phải chân mình ngã sấp mặt. Giữa lúc đang chạy bán sống bán chết, đầu óc nàng thế mà vẫn nghĩ đến việc quay lại giết ngược cả đàn Kim Sí Điểu chỉ để làm giàu? Trong đầu nàng rốt cuộc toàn chứa cái gì thần tiên thế hả? "Thất sư huynh!" Diệp Linh Lang thúc giục: "Huynh mau trả lời ta đi! Nếu không quyết định ngay và luôn, chúng ta sắp sửa chạy khỏi phạm vi truy sát của bọn nó rồi!" ??? Chạy thoát rồi thì không tốt hơn sao? Nàng đây còn đang tính quay lại chịu chết nữa à? Vũ Tinh Châu hít sâu rồi qua loa đáp: "Cái đó, cũng không phải là không thể... Chỉ có điều, nếu muốn vây bắt chúng nó thì khả năng bị chúng nó bắt lại còn càng cao hơn mà thôi..." "Vậy thì cứ quyết định như thế đi!" ??? Ơ hơ. Cứ thế mà quyết luôn à? Không thèm hỏi ý kiến ai hả? Diệp Linh Lang chẳng buồn để ý đến ánh mắt kinh hãi của mấy tên đồng bọn. Nàng chỉ vỗ tay một cái, mặt mày rạng rỡ như sắp vớ được một mỏ vàng di động. Tiền! Kim quang lóng lánh, đây là một khoản tiền thật lớn! Tu tiên là chính là con đường cần phải đốt tiền. Không kiếm đủ tiền thì lấy gì ra mà đốt? Mấy tên bại gia chi tử này, căn bản không thể hiểu được sự vĩ đại của kim tiền! "Thất sư huynh, các vị đạo hữu Ẩn Nguyệt Cung! Đây là lúc để các người chuẩn bị tỏa sáng rồi đấy! Hãy dụ đám Kim Sí Điểu này dí theo mình đi, tuyệt đối đừng để chúng chạy lung tung nhé! Đến lúc nguy cấp thì cứ quay lại đâm hai nhát kiếm kéo thêm thù hận, không được nữa thì phóng chút huyết dụ chúng quay lại là được!" Nghe xong câu này ai nấy đều hóa đá sững sờ. Muốn chơi liều kiểu này ấy hả? Lỡ chơi hỏng người luôn thì làm sao bây giờ? Trong kế hoạch của Diệp Linh Lang chắc chắn không có chuyện bọn họ chỉ chạy thoát thân. Nàng nhanh nhẹn lấy từ giới chỉ ra một xấp Gia Tốc phù, sau đó dán lên người rồi vèo một cái đã bay vọt ra khỏi phạm vi truy đuổi của Kim Sí Điểu. "Tiểu sư muội, còn mình muội đi đâu thế?" "Cho muội một khắc! Muội sẽ quay lại ngay! Mọi người cố gắng giữ vững đội hình nhé!" Thế là bọn họ cư như vậy bị nàng bỏ lại. Nhưng chẳng hiểu sao trong nỗi hoảng loạn lúc này, lòng họ bỗng dưng lại âm thầm dâng lên một chút kích thích. Sợ không? Có chứ. Nhưng có muốn thử chơi lớn một phen không? Cũng có luôn! Dù mặt ai nấy đều như đang viết mấy chữ "KHÔNG ĐỜI NÀO", nhưng ngay khi Diệp Linh Lang vừa đi thì không một ai chạy cả. Thậm chí họ còn theo bản năng còn làm đúng như những gì nàng dặn, tiếp tục chăm chỉ chạy quanh dụ đàn Kim Sí Điểu vào trong, chỉ sợ bọn chúng bỏ chạy. Ước chừng một khắc sau, Diệp Linh Lang thực sự đã quay trở lại. "Bây giờ chúng ta làm gì?" "Đi theo ta!" Thế là sáu người kéo theo một đàn Kim Sí Điểu bay thành một vòng lớn, rồi ầm ầm lao về phía một thân cây đại thụ gần nơi đám chim này đang cư ngụ. Sau lưng họ, một mảng lớn ánh vàng rực rỡ, họ bay đến đâu mọi người đều né đến đó, đi qua chỗ nào là lóe mù mắt người ta chỗ đó. Phong cách không thể lẫn vào đâu được! Khi gần tới gốc cây thì bất ngờ phía trước lại có một kẻ lao đến. Sau lưng hắn cũng lôi theo một đám Kim Sí Điểu. Dù không đông bằng đám phía sau bọn họ, nhưng với Diệp Linh Lang thì không có chuyện bỏ sót bất cứ một miếng vàng nào. Nàng tận dụng lợi thế từ hai lá Gia Tốc phù, vèo một cái đã chạy song song chặn đầu tên xui xẻo kia. Tên kia đã chạy chối chết đến rã rời, hắn cứ tưởng đâu sắp thoát, ai dè trước mặt từ đâu ra xuất hiện thêm một đàn Kim Sí Điểu lại còn lớn hơn. Chẳng khác nào trực tiếp tuyên bố "ngươi muốn chết thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo thế này". Khi hắn còn đang định nằm im chờ chết thì Diệp Linh Lang đã đột nhiên sà xuống bên cạnh. "Huynh đài à, ta nhìn huynh có phúc tướng đấy! Nếu qua được cửa tử này, phía sau nhất định sẽ tăng mạnh tu vi, công thành danh toại!" Tên xui xẻo chỉ biết trợn tròn mắt. "Lỡ như ta qua không nổi thì sao?" "Có ta ở đây rồi, chuyện đó là không thể nào!" "Ngươi có thể cứu ta hả?" "Đương nhiên! Một vạn hạ phẩm linh thạch, hoặc mười trung phẩm linh thạch. Chỉ cần huynh dám chi tiền, cái mạng này của huynh ta sẽ bao thầu, đảm bảo chắc chắn giữ được!" Tên xui xẻo nghi ngờ nhìn nàng. Nàng trông nhỏ xíu thế này, không biết có đáng tin chút nào không nhỉ? "Mau lên đi! Chần chừ thêm là có tiền ta cũng không cần nữa đấy, cứ chờ huynh chết xong rồi nhặt đồ luôn cũng được!" Thôi thì đành lấy ngựa chết coi như ngựa sống, tên tu sĩ đành nghiến răng lấy ra mười viên linh thạch trung phẩm rồi đưa cho nàng. Dù sao hôm nay hắn cũng cầm chắc cái chết rồi, không đưa linh thạch thì chết, đưa mà bị nàng lừa thì cũng chết, cũng chẳng khác gì nhau mấy. Ngay khoảnh khắc hắn đưa linh thạch, Diệp Linh Lang vỗ bộp bộp hai lá Gia Tốc phù lên người hắn. "Véo!" Một giây sau, thân ảnh hắn cứ như vừa dịch chuyển tức thì, lập tức mất tăm mất dạng. Thì ra là tốc độ tăng vọt đến mức hắn còn chưa kịp phản ứng, mới chớp mắt một cái đã vọt thẳng về phía trước, đầu còn đập rầm rầm vào một cành cây, cả người vẫn đang tê dại. "Ít ra ngươi cũng phải báo trước với ta một tiếng chứ! Đâm đầu vào cây cũng có thể chết người đấy biết không!" Mẹ nó, hắn ta phải xui cỡ nào mới gặp phải cái kiểu gian thương bán hàng hố cha như thế này chứ?