Chương 22: Đây Là Thực Lực Của Người Bét Bảng Thật À
Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:28:03
Trong lòng Diệp Dung Nguyệt tràn đầy kiên định, tăng tốc đến mức nhanh nhất lao về hướng tây nam.
Bỗng nhiên, từ phía sau truyền đến những tiếng xuýt xoa khen ngợi, kèm theo đó là những âm thanh kinh ngạc còn kỳ quái hơn lúc trước, khiến nàng ta không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ một cái liếc mắt, nàng ta lập tức thấy ngay Diệp Linh Lang đang đứng trên thanh kiếm trắng quen thuộc, dường như đang dùng thuật ngự kiếm lao đi vun vút trong không trung. Điều đáng nói là, độ cao mà nàng đang bay còn cao hơn cả cánh rừng rậm phía dưới, tốc độ bay cũng nhanh đến kinh hồn.
Chỉ nghe "viu" một cái, nàng đã xẹt qua trước mắt Diệp Dung Nguyệt, để lại sau lưng một cơn gió mạnh tạt thẳng vào mặt người qua đường.
Bay tới phía trước một đoạn, Diệp Linh Lang thậm chí còn vòng ngược lại một chút, vẽ một vòng cung trên không trung, xoay tròn thành một đường cong tuyệt mỹ rồi dừng lại lơ lửng giữa trời như đang chờ đợi điều gì. Động tác ngự kiếm nhẹ nhàng linh hoạt tựa như nước chảy mây trôi, kết hợp với y phục đỏ rực sinh động, nàng nội bật giữa nền trời xanh thẳm, đẹp đẽ đến chói mắt.
"Đại sư huynh, Thất sư huynh! Hai người đang làm gì mà bay chậm thế? Muội đứng đây đợi tới gần hóa thạch cả rồi! Một người Kim Đan, một người Nguyên Anh, vậy mà ngay cả muội cũng theo không kịp, các huynh có thấy mất mặt không?"
Bùi Lạc Bạch và Quý Tử Trạc còn chưa kịp phản bác, đệ tử các tông môn khác đã không nhịn được mà xôn xao bàn tán.
"Cái này sao mà trách hai người kia chậm được? Rõ ràng là do Diệp Linh Lang nhanh quá mức quy định! Từ khi ta bước chân vào tu tiên giới đến giờ, đây là lần đầu tiên thấy có người bay nhanh như vậy!"
"Trời ạ! Nàng vẫn còn ở Luyện Khí kỳ mà? Sao có thể ngự kiếm vừa nhanh vừa ổn định như vậy? Chỉ bằng tốc độ này, nếu ngươi bảo nàng là Kim Đan ta cũng tin sái cổ! Trước đây ta cứ tưởng Diệp Dung Nguyệt đã là kinh khủng lắm rồi, không ngờ Diệp Linh Lang này lại còn đáng sợ hơn!"
"Một người, hai người, đều mới Luyện Khí kỳ mà đã có thể ngự kiếm phi hành? Thời đại này thiên tài mọc lên như nấm vậy sao? Dù cũng là Luyện Khí kỳ ngự kiếm, nhưng so với Diệp Dung Nguyệt cẩn thận bay sát tầng trời thấp, Diệp Linh Lang rõ ràng lợi hại hơn nhiều! Đây là thực lực của người xếp hạng bét trong đại hội thu đồ thật đấy à?"
Nhìn Tiểu sư muội một mình tỏa sáng phía trước, Bùi Lạc Bạch và Quý Tử Trạc đều bất giác nhìn theo nở một nụ cười cưng chiều.
"Tiểu sư muội nhà chúng ta thật là lợi hại!"
Bùi Lạc Bạch thầm nghĩ, thực ra người biết bay không phải Tiểu sư muội, mà là thanh kiếm kỳ lạ của muội ấy. Hắn đã từng được tận mắt chứng kiến sức mạnh của thanh thượng kiếm thượng cổ này, ngay cả hắn cũng khó lòng sánh kịp tốc độ của nó, vậy nên... bị bỏ lại một đoạn xa cũng là chuyện bình thường!
Nhưng nghĩ theo một góc độ khác, một thanh linh kiếm thượng cổ mạnh mẽ đến thế lại bị Tiểu sư muội thuần phục thành ngoan ngoãn như mèo, điều đó chứng tỏ nàng chắc chắn cũng phải rất có thực lực!
"Đúng thế, Tiểu sư muội của chúng ta thực sự rất mạnh!"
"Đương nhiên, Đại sư huynh cũng vậy! Mới mấy tháng không gặp mà tu vi của huynh lại có đột phá nữa rồi, thậm chí còn mạnh đến độ ngay cả tường ngoài bí cảnh cũng có thể đập vỡ!"
Bùi Lạc Bạch hơi sững người. Đúng là chuyện như vậy ban đầu hắn vốn không làm được. Nhưng sau bốn tháng liên tục bị Tiểu sư muội gắt gao giám sát, ngày đêm khổ luyện không dám buông lỏng một khắc nào, cuối cùng thực lực của hắn vậy mà cũng thật sự tăng vọt. Đến mức, ngay cả những chuyện vượt quá lẽ thường như thế cũng đã có thể làm được.
Nghĩ kỹ lại thì, tất cả đều nhờ phúc của Tiểu sư muội!
Hắn chắp tay cảm thán: "Thật ra, Tiểu sư muội vẫn là lợi hại nhất."
"Ồ?" Quý Tử Trạc ngơ ngác.
Bùi Lạc Bạch vỗ vai Thất sư đệ, ánh mắt đầy thâm sâu.
"Về sau đệ sẽ hiểu."
Sau này Thất sư đệ sẽ thế nào khi gặp Tiểu sư muội, thật ra Bùi Lạc Bạch cũng không chắc. Nhưng có một điều hắn biết chắc chắn, đó là Lục sư đệ thực sự đã bị Tiểu sư muội dọa cho chạy mất dép!
Đúng vậy, từ khi biết mỗi ngày Tiểu sư muội đều đến viện của hắn giám sát cùng nhau tu luyện, Lục sư đệ đã bỏ chạy vắt chân lên cổ, chạy cực kì dứt khoát, nhanh như trốn nợ, chỉ sợ chậm một giây thôi thì Tiểu sư muội cũng sẽ không tha cho mình.
Giờ phút này, Quý Tử Trạc ngây thơ vẫn hoàn toàn không hay biết gì, nghe hắn nói vậy thì chỉ nghiêm túc gật đầu.
"Trở về đệ chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với Tiểu sư muội!"
"Được, một lời đã định!"
Ơ?
Quý Tử Trạc hơi ngẩn người. Sao câu này nghe cứ giống như Đại sư huynh đang sợ hắn sẽ đổi ý ấy nhỉ?
"Mau bay đi, đừng để Tiểu sư muội bỏ xa quá."
"À, được!"
Trong khi đó ở phía trước, nhìn thấy Diệp Linh Lang trở nên nổi bật trong mắt mọi người, tỏa sáng rực rỡ, danh tiếng vang dội, Diệp Dung Nguyệt vô thức siết chặt nắm tay, trong lòng vô thức dâng lên một cảm giác khó chịu không nói thành lời.
Sao lại thế được? Nàng chỉ là một kẻ Luyện Khí kỳ, sao có thể ngự kiếm phi hành dễ dàng như vậy? Ngay cả nàng ta có thiên phú hơn người lại có sư phụ tận tâm chỉ dạy, cũng phải khổ luyện suốt một thời gian dài mới có thể làm được!
Thậm chí dù bây giờ đã có thể ngự kiếm phi hành, nàng ta cũng vẫn phải hết sức thận trọng, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng Diệp Linh Lang thì trông khác hẳn. Tư thế của nàng hoàn toàn không có vẻ gì là đang cẩn thận lo sợ, trông còn giống như đang dạo chơi trên đất bằng, muốn bay thế nào thì bay, vô cùng thoải mái lại tùy tiện.
Trước đây, khi còn ở Diệp gia, Diệp Linh Lang chẳng biết cái gì cả, còn nàng ta là người học một hiểu mười, lĩnh ngộ điều gì cũng nhanh hơn hẳn. Vậy mà chỉ mới bốn tháng không gặp, Diệp Linh Lang cứ như đã biến thành một người hoàn toàn khác rồi!
So sánh hai bên khác biệt rõ ràng như thế, lời bàn tán của đám đông cứ chui thẳng vào tai, khiến Diệp Dung Nguyệt càng lúc càng khó chịu đến đỉnh điểm.
"Rốt cuộc Diệp Linh Lang này là ai? Tại sao có thể lợi hại như vậy?"
Một đệ tử Thất Tinh Tông bên cạnh buột miệng cảm thán. Bọn hắn trước đó vẫn luôn ở trong bí cảnh, hoàn toàn không biết Diệp Linh Lang chính là muội muội của Diệp Dung Nguyệt, càng không biết nàng là người đứng bét bảng trong đại hội thu đồ.
"Đừng nói nữa!"
Diệp Dung Nguyệt không kiềm được mà quát một tiếng, sắc mặt sa sầm, sau đó quay phắt người đi:
"Còn chưa mất mặt đủ sao? Mau rời khỏi đây thôi! Phía trước có chỗ thích hợp để tu luyện, ai cũng không được lười biếng!"
Đám đệ tử phía sau nghe vậy, trong lòng ai nấy đều không vui, nhưng Diệp Dung Nguyệt là đệ tử được sư phụ yêu thích nhất, lại còn được Đại sư huynh bảo vệ hết mực, bọn họ cũng không dám đắc tội. Vì vậy, cả nhóm lặng lẽ bay theo nàng ta, tiếp tục tiến về phía trước.
Bay một hồi lâu, Diệp Dung Nguyệt dần lấy lại bình tĩnh, tâm trạng từ từ ổn định, lý trí cũng khôi phục theo.
Diệp Linh Lang vốn là một phế vật! Tuyệt đối không thể có bản lĩnh lấn át hết lần này đến lần khác. Chắc chắn vấn đề nằm ở thanh kiếm kia!
Diệp Dung Nguyệt nghĩ đến đây, cảm thấy mọi chuyện đột nhiên trở nên hợp lý. Vừa rồi Diệp Linh Lang cũng là dùng kiếm đánh trọng thương Đại sư huynh của nàng cùng đệ tử Thất Tinh Tông, bây giờ ngự kiếm phi hành cũng dựa vào thanh kiếm đó.
Nói cách khác, không có thanh kiếm kia, Diệp Linh Lang chẳng là cái thá gì!
Chờ sau khi trở về, nàng ta nhất định phải tìm hiểu cho rõ rốt cuộc thanh kiếm đó có lai lịch thế nào!
Diệp Dung Nguyệt đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên phía trước ánh lên một bóng đỏ bay vút qua. Diệp Dung Nguyệt ngẩng phắt đầu, lập tức nhìn thấy Diệp Linh Lang đang bay trước mặt mình!
Tại sao nàng lại xuất hiện nữa? Sao lúc nào cũng như âm hồn bất tán thế!
Đang bực bội trong lòng, bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Dung Nguyệt... Khoan đã! Diệp Linh Lang chẳng phải đang bay về hướng tây nam, chỗ có linh khí dồi dào nhất kia sao? Nàng sẽ không nhanh chân đến trước mình đấy chứ!
Vừa nghĩ tới khả năng này, nàng ta liền hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã tự trấn an.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Cái bệ đá kia là nàng ta phải hỏi thăm rất nhiều tiền bối từ trước mới biết được, Diệp Linh Lang làm sao có thể? Chắc chắn nàng chỉ đang bay bừa một chút, vô tình bay đến bên đó mà thôi! Đúng vậy, nhất định là thế!
Dù đã tự nhủ như vậy, nhưng Diệp Dung Nguyệt vẫn vô thức tăng tốc, sợ rằng Diệp Linh Lang hên xui thế nào lại thực sự tìm thấy nơi đó.
Một mảnh bảo địa linh khí này mà bị hút cạn, phải mất rất nhiều năm mới có thể khôi phục! Không được! Nhất định không thể để Diệp Linh Lang giành trước!
Diệp Dung Nguyệt càng nghĩ càng sốt ruột, chân đạp kiếm bay cũng theo đó không yên. Sau lưng, các đệ tử thấy nàng ta đột nhiên hối hả thì chỉ biết đẩy nhanh tốc độ gấp gáp đuổi theo, không ai dám hó hé một lời.
Một lát sau, nàng ta tận mắt chứng kiến Diệp Linh Lang nhẹ nhàng đáp xuống đất, ngay chính giữa bệ đá linh khí dày đặc, còn đang vô tư quay lại vẫy vẫy tay gọi hai vị sư huynh của mình!
ẦM!
Đám đệ tử Thất Tinh Tông chỉ thấy Diệp Dung Nguyệt đột nhiên lảo đảo, linh kiếm mất khống chế,"ong" một tiếng rơi thẳng xuống đất!