Chương 42: Nướng Chim Để Ăn Tro Cốt Hay Sao?

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:44

Đi theo sau lưng Diệp Linh Lang, tên tu sĩ xui xẻo vừa chạy tới đã chứng kiến cảnh tượng hoành tráng bày ra trước mắt, suýt nữa thì ngạc nhiên tới rớt cả cằm. Không phải vừa nãy bọn nó còn đang đuổi giết cả nhóm hay sao? Cũng đâu đến mức thù sâu như biển, mắc gì sáu người liên thủ đem nguyên đàn Kim Sí Điểu ra nướng hết thế này? Nghĩ lại thì vừa mới đây hắn cũng còn đang phải trối chết chạy trốn, giờ quay lại thấy đám chim hung hăng này đã bị phản kích thế kia rồi, đúng là trong lòng cũng có chút ít sảng khoái. Nhưng ai mà nghĩ được đám người này lại dám chơi lớn thế chứ? Thật là quá bất hợp lý! Nhưng hết lần này tới lần khác, cái chuyện vượt xa lẽ thường này lại cứ thế mà thành sự thật. Tên xui xẻo kia sờ sờ cằm, cố gắng nuốt xuống cục tức, trong bụng âm thầm tự nhủ. Đám người này mình nhất định không dây vào được, thật sự không dây vào nổi! Ngoài hắn ra, còn cả một đống người từ xa lẫn gần cũng đang đổ về. Ban đầu, ai nấy cũng tưởng chỗ này có chí bảo xuất thế, kim quang lấp lánh sáng chói nguyên cả một vùng, vội vàng chạy tới để còn kịp tranh cơ duyên. Ai ngờ đâu, tới nơi lại thấy sáu người đang liên thủ... nướng chim thế này? Họ đã có bao nhiêu vội vàng, phấn khích, mong chờ, để rồi cuối cùng đổi lấy cảnh tượng này đó hả? Đây là cái quái gì vậy? Sao lại có nhiều Kim Sí Điểu thế này? Mà tại sao đám người kia lại phải nướng hết chỗ chim này? Là bởi vì ăn chim nướng rất ngon à? Nhưng mà... đã nướng đến cháy đen thui rồi, tro cốt còn bay tứ tung, thế này thì còn gì mà ăn nữa chứ? Hay là... ăn tro có chất dinh dưỡng gì đặc biệt? Nhưng cũng chưa từng ai nghe nói tro của Kim Sí Điểu có cái gì đại bổ mà nhỉ? Một đám người ngơ ngác đứng xem, trên đầu toàn là dấu chấm hỏi lơ lửng. Mà điều kỳ diệu nhất là, mặc dù chẳng ai hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng không hiểu thì càng phải tò mò hóng xem. Thế là càng ngày càng đông người kéo tới, vây lại thành một vòng lớn, cứ xì xào bàn tán không ngừng. Diệp Linh Lang nhìn thấy cảnh này thì hơi khựng lại. Nàng vốn không muốn làm thành rầm rộ như thế. Chỉ có điều, đám Kim Sí Điểu này thực sự quá đông, quét mãi quét hoài không hết, lại còn phát ra ánh kim quang lấp lánh, không ngừng hấp dẫn thêm người tò mò chạy tới hóng chuyện. Nhưng mà nhiều người cũng có cái tốt. Sân khấu càng lớn thì danh tiếng của Thanh Huyền Tông sẽ càng vang xa. Dù sao nàng cũng đang muốn vực dậy vinh quang cho Thanh Huyền Tông, chuyện này là không thể từ chối được! Nghĩ vậy, Diệp Linh Lang càng ra sức nướng chim hơn. "Lửa này là gì vậy nhỉ? Trông có vẻ lợi hại quá, Kim Sí Điểu vậy mà bị lửa này thiêu thành tro tàn, ngay cả bộ lông trên người nó cũng bị đốt chảy thành vàng lỏng luôn kìa!" "Ta thấy trận pháp này còn đáng nói hơn. Nó không chỉ vây bắt đám chim một cách thần kì mà còn biết phân tầng ra nữa! Ngươi nhìn vòng xoáy trong trận pháp mà xem, nhẹ nhàng tách tro cốt với vàng nóng chảy ra riêng. Đến lúc đó, muốn lấy vàng hay hay tro đều dễ như ăn cháo!" "Ăn cái đầu ngươi ấy! Ngươi còn chưa nhìn ra sao? Người ta là đang luyện kim đấy ạ!" "Mé... Dám lấy Kim Sí Điểu ra để luyện kim! Cũng quá bá đạo rồi đấy! Kim Sí Điểu đâu phải loại yêu thú dễ đối phò gì, mấy người này tu vi gì không biết?" "Ít nhất cũng phải Kim Đan! Có khi còn có Nguyên Anh nữa chứ! Ê, nhìn cái người đứng đầu kia xem, nhỏ xíu như thế nhưng chắc chắn là Nguyên Anh rồi!" "Chờ đã... trông nhỏ xíu như thế kia, sao có thể là Nguyên Anh được?" "Ngươi không hiểu rồi! Tu vi lên cao có thể bảo trì dung nhan, thậm chí còn có thể cải lão hoàn đồng nữa đấy!" "Thật sự như vậy à? Nhưng ai mà lại đi cải lão hoàn đồng để tự biến mình thành cọng giá đỗ thế kia cơ chứ?" "A, ta đang thấy cái quái gì thế kia? Bọn họ có hoa văn mặt trăng trên ống tay áo, đó chẳng phải là đệ tử Ẩn Nguyệt Cung sao?" Không biết ai là người hô lên đầu tiên, nhưng ngay sau đó cả đám đã nhao nhao bình luận. "Bảo sao lại mạnh đến vậy, hóa ra là người của Ẩn Nguyệt Cung! Trông trẻ tuổi thế này mà đã có bản lĩnh như vậy, xem ra Ẩn Nguyệt Cung sắp có ngày vùng lên quật khởi được rồi!" "Nhìn kìa! Đám đó đang luyện ra một đống vàng rồi! Còn rất nhiều Kim Sí Điểu vẫn chưa xử lý xong nữa! Chờ đến khi xong hết, số vàng thu được có khi phải được một tảng lớn chứ chẳng chơi! Mà đây đâu phải loại vàng bình thường, vàng trên thân Kim Sí Điểu có độ cứng cỏi không cần phải bàn, chắc chắn là nguyên liệu cực phẩm để luyện khí đấy!" Nghe vậy, những người xung quanh đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt hâm mộ đỏ rực không khác gì đám lửa vẫn đang cháy đùng đùng. Đây là một kho báu thực sự! Kim quang lấp lánh đến chói mắt, số vàng này mà đem đi luyện khí thì phải ra bao nhiêu linh khí cực phẩm cơ chứ? Đặc biệt Ẩn Nguyệt Cung còn là một trong những đại tông môn, trong môn chắc chắn còn có cao thủ luyện khí trấn giữ, chẳng lẽ trong thời gian tới, bọn họ sắp tung ra hàng loạt pháp khí trâu bò hay sao? Nhưng dù có hâm mộ đến cỡ nào cũng chẳng ai dám có ý đồ manh động với vàng của Ẩn Nguyệt Cung. Trừ khi không muốn sống nữa. "Giá mà là một đám tán tu luyện ra được chỗ kim loại này thì tốt biết mấy..." Không biết ai đó lẩm bẩm một câu, lập tức bị cả đám xung quanh đồng loạt nhìn với ánh mắt phức tạp. Nói thì ai chả muốn, nhưng nếu là tán tu mà có bản lĩnh này thì đã chẳng phải tán tu nữa rồi! Tin tức về việc Ẩn Nguyệt Cung luyện ra vàng từ một đàn Kim Sí Điểu đã nhanh chóng lan truyền khắp một vùng, từ một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng cả khu vực Đại Kim Sơn, bất cứ ai không bị thế lực nào cô lập đều đã nghe ngóng được chuyện này. Ngay lúc đó, ở một khu vực khác sâu trong Đại Kim Sơn, một nhóm đệ tử Thất Tinh Tông cũng nhận được tin. "Nghe gì chưa? Đệ tử Ẩn Nguyệt Cung bên ngoài đang tổ chức nướng chim kia kìa!" "Nướng chim á? Cái quái gì thế? Người tu tiên chẳng phải đã tích cốc hết rồi sao? Còn rảnh đến mức đi nướng chim ăn nữa à?" "Ai mà biết được! Nghe nói thơm lừng cả trời! Không thì một chuyện nhỏ như mấy tên tu sĩ nướng chim đâu thể lan truyền rộng rãi thế này!" Diệp Dung Nguyệt vừa nghe tin liền cảm thấy có gì đó sai sai. Nàng ta lập tức phi lên không trung, cố gắng phóng tầm mắt nhìn ra xa. Quả nhiên thấy ở một góc rất xa đang có ánh sáng vàng lóe lên cùng bóng dáng ngọn lửa bập bùng. Động tĩnh lớn thế này mà chỉ là nướng chim thôi hả? Hơn nữa, ngọn lửa kia... Với tư cách là thiên tài Hỏa hệ đơn linh căn, độ nhạy cảm của nàng ta với hỏa diễm cũng mạnh hơn bất cứ ai. Chỉ cần nhìn thoáng qua là nàng ta đã chắc chắn được một điều, ngọn lửa này tuyệt đối không phải thứ lửa bình thường. So với bất kỳ loại hỏa diễm nào nàng ta từng thấy thì nhất định đều mạnh hơn và cao quý hơn hẳn. Nhân lúc đồng môn còn đang bàn tán, nàng ta dứt khoát len lén lùi ra phía sau, lấy từ túi trữ vật ra một tấm kính. "Tiền Trần Kính, cho ta biết hỏa diễm bên phía Đại Kim Sơn kia rốt cuộc là gì? Trông Ẩn Nguyệt Cung đang có cao thủ khống hỏa nào sao?" Ngay lập tức, trên kính hiện ra mấy chữ: "Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết." Diệp Dung Nguyệt trợn tròn mắt. Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết? Đây là pháp quyết chí cao của Hỏa hệ! Là thứ mà mọi người tu luyện Hỏa hệ đều mơ ước có được! Không chần chừ thêm một giây nào, nàng ta lập tức hỏi tiếp: "Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết đang ở trên người ai?" Trên kính xuất hiện một hàng chữ mới: "Diệp Linh Lang." Diệp Dung Nguyệt thấy được thì lập tức run lẩy bẩy, suýt nữa còn làm rơi Tiền Trần Kính xuống đất. Lại là Diệp Linh Lang? Sao có thể lại là nàng? Đại Kim Sơn sắp xuất hiện sương mù, Diệp Dung Nguyệt vốn đã theo chỉ dẫn của Tiền Trần Kính để canh đúng vị trí xuất hiện của nó ở đây. Nếu giờ quay đầu chạy đi tìm Diệp Linh Lang để hỏi về thần hỏa, e rằng sẽ bỏ lỡ bảo vật trong bí cảnh sương mù! Nàng ta nên làm sao bây giờ? Trong khi Diệp Dung Nguyệt còn đang bối rối, tại một nơi khác trong Đại Kim Sơn, đệ tử Ẩn Nguyệt Cung cũng đã nhận được tin đồn này. "Nói bậy nói bạ! Đệ tử Ẩn Nguyệt Cung chúng ta toàn bộ đều đang ở đây, ai lại rảnh mà đi nướng chim chứ? Còn ăn cả tro cốt nữa, thật là nhảm nhí hết sức! Ai dám tung tin vớ vẩn này ra vậy?" "Nhưng mà rất nhiều người đang bàn tán như thế. Không có lửa sao có khói? Chẳng lẽ có ai dám mạo danh đệ tử Ẩn Nguyệt Cung?" "Đúng vậy! Nhất định là có kẻ giả mạo rồi! Tên này thật là tâm địa hiểm độc, chúng ta chắc chắn phải bắt hắn lại!" Tất cả đồng loạt nhìn về phía một người đang bay lơ lửng giữa không trung. "Đại sư huynh, chuyện này..." "Không cần bàn nữa. Không liên quan đến chúng ta, tiếp tục tiến vào trong đi." "Nhưng nếu vào sâu hơn, rất có thể sẽ gặp đoàn sương mù, nếu một khi bị cuốn vào thì..." Người vừa lên tiếng còn chưa nói xong, Đại sư huynh đã quay đầu lạnh lùng liếc hắn một cái. Kẻ kia lập tức im bặt. Trong khi đó, ở một nơi khác, Diệp Linh Lang đã miệt mài suốt cả một ngày trời. Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, nàng cũng đã ép khô sức lực của toàn bộ những người đứng sau, cuối cùng cũng luyện hóa xong đám Kim Sí Điểu. Ngay khi rút khỏi pháp trận, cơ thể nàng chợt lảo đảo, rồi rơi thẳng tắp xuống đất.