Chương 14: Nàng Trời Sinh Nóng Tính, Tuyệt Đối Sẽ Không Nhún Nhường
Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:27:45
Huyền Ảnh không được báo trước một câu đã bị ném ra, nó vừa lao đi vun vút trong không trung vừa tung ra một nghìn tám trăm câu chửi bậy.
Nó thề, chờ đến khi cái túi máu này không còn tác dụng, nó nhất định phải XIÊN! CHẾT! NÀNG!
Diệp Linh Lang vừa rồi ném kiếm chỉ là phản xạ do đang kích động chứ không hề dùng một chút kỹ thuật nào. Huyền Ảnh thấy mình sắp phải tiếp đất bằng một tư thế nhục nhã ngu ngốc, nó nhanh trí dựa theo đường bay nhẹ xoay một cái, vô cùng điệu nghệ cắm thẳng lên một gò đất ngay giữa trung tâm đám người.
Chúng đệ tử tông môn trơ mắt chứng kiến một thanh kiếm không biết từ đâu ra, bay vút một đường đến chỗ bọn họ rồi cắm xuống đất cực kì soái khí thì ai nấy đều kinh ngạc ngẩng đầu, quay sang nhìn hướng kiếm vừa lao đến.
Vừa nhìn đã liền bắt gặp Bùi Lạc Bạch cùng Diệp Linh Lang đang bình tĩnh ung dung đi tới.
So với đám đệ tử tông môn tất cả mặc môn phái phục, Diệp Linh Lang cùng Bùi Lạc Bạch mặc quần áo bình thường ở giữa đám người lại trở nên đặc biệt bắt mắt.
"Đại diện cho chúng đệ tử tông môn ở đây, tại hạ là Tạ Lâm Dật của Thất Tinh Tông, không biết các hạ là ai? Tại sao lại ném kiếm này đến chỗ chúng ta?"
Tạ Lâm Dật cau mày nhìn về phía Bùi Lạc Bạch truy hỏi. Những đệ tử xung quanh cũng đang nhìn hai người với vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.
Người này không mặc môn phái phục, chắc chắn không phải là đệ tử của tông môn trong Liên minh, vậy thì có khả năng là con cháu thế gia hoặc là tán tu.
Ở tu chân giới, con cháu thế gia là những người không cần tông môn cũng có thể tự mình tu luyện nhờ vào tài nguyên và truyền thừa của gia đình. Họ thường có gia thế hiển hách hậu thuẫn nên đa phần toàn là mắt cao hơn đầu, từ trước tới nay vẫn hay xem thường các đệ tử tông môn, thái độ vô cùng ngạo mạn.
Còn tán tu là những người tự tu luyện không có tổ chức, thường xuyên phiêu bạt khắp nơi để tìm kiếm cơ duyên và tài nguyên tu luyện. Vì không có ai quản nên việc tán tu sử dụng những thủ đoạn bẩn như lừa gạt gây chuyện, khiêu khích đánh lộn, trộm cắp bảo vật... cũng không hề hiếm gặp.
Nhìn trang phục hai người này có vẻ không giống tán tu mà giống người của các đại gia tộc hơn. Nhưng dù là loại nào thì người còn chưa thấy bóng dáng đã ném kiếm ra trước mặt bao nhiêu đệ tử tông môn như vậy, nhìn thế nào cũng giống như đang khiêu khích, chắc chắn là không có ý tốt.
Đám đệ tử liếc mắt nhìn nhau rồi đồng loạt kéo cao tinh thần, mười phần cảnh giác nhìn chằm chằm hai người mới tới, nhất là Bùi Lạc Bạch.
Lúc này, chỉ thấy Bùi Lạc Bạch quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Lang.
"Tiểu sư muội, sao tự dưng muội lại ném kiếm đi thế?"
"Ơ? Muội chỉ tiện tay quăng thử chơi chút thôi, cũng không nghĩ lại có thể ném xa như vậy. Muội làm sao biết nó còn có thể hạ cánh đứng trên mặt đất tạo dáng như vậy được chứ."
Diệp Linh Lang không nói dối.
Vừa rồi trong lúc nhất thời kích động, nàng chỉ muốn lập tức cắt ngang hành động tiếp theo của Diệp Dung Nguyệt và Đại sư huynh của nàng ta, ai mà biết tên Huyền Ảnh này lại thích thể hiện đến thế, nhất định phải làm một tư thế tiếp đất đẹp đẽ ngang ngược, thành ra bây giờ lại giống như nàng đang cố tình tới đánh nhau.
Nghe được hai người trò chuyện, mấy đệ tử tông môn đứng đằng trước đều ngẩn người ra.
Tiểu sư muội? Cái xưng hô này... không lẽ bọn họ cũng là đệ tử tông môn à?
Đúng lúc đó, Diệp Dung Nguyệt đang đứng bên cạnh Tạ Lâm Dật nhìn về phía Diệp Linh Lang rồi đột nhiên hô to.
"Linh Lang, sao muội lại ở đây?"
Câu này đã thu hút sự chú ý của Diệp Linh Lang đến trên người Diệp Dung Nguyệt.
Trong nguyên tác có mô tả đoạn ở bí cảnh Tây Sơn, Diệp Dung Nguyệt lúc tiến vào là người nhỏ tuổi nhất, tu vi cũng là thấp nhất, mà khi trở ra tu vi của nàng ta đã có tiến bộ vượt bậc tương phản rõ rệt so với lúc đầu, khiến cho tất cả chúng đệ tử tông môn lần nữa phải kinh ngạc thán phục.
Lúc này, Diệp Dung Nguyệt đang tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, có lẽ là vì thấy Diệp Linh Lang xuất hiện trong bí cảnh Tây Sơn.
Bởi vì theo tình hình hiện giờ thì xét về tu vi hay tuổi tác, nàng ta đều không còn là người nhỏ nhất nữa. Cho dù cuối cùng có thực sự tạo ra kì tích thì nàng ta cũng không thể tuyệt đối tỏa sáng chói mắt bức người như trong kịch bản.
Diệp Linh Lang lờ mờ đoán được tâm tư này, nàng nở một nụ cười phách lối, thản nhiên nhìn Diệp Dung Nguyệt.
"Không phải tỷ tỷ tốt của ta cũng đang ở đây rồi à? Thế thì sao ta lại không thể đến được nhỉ?"
Tiếng tỷ tỷ này vừa gọi lên, không ít người trong đám đông đã lập tức đoán ra thân phận của Diệp Linh Lang.
Bốn tháng trước trong đại hội thu đồ, Diệp Dung Nguyệt thể hiện tư chất xuất chúng được các tông môn tranh đoạt. Cùng hôm đó, trước mặt mọi người, muội muội của nàng ta đã đứng ra dũng cảm vạch trần việc cha mẹ nuôi đối xử bất công với nàng.
Thì ra tiểu cô nương này đây chính là muội muội của Diệp Dung Nguyệt.
Nghe nói hai tỷ muội khác biệt rất lớn, tỷ tỷ được nhận vào tông môn đứng đầu là Thất Tinh Tông, còn muội muội hình như lại gia nhập một tông môn bét bảng thì phải?
Ngày đó, nếu muội muội không đứng ra thay Diệp Dung Nguyệt bày tỏ bất bình thì hẳn sẽ chẳng ai ấn tượng gì về một tiểu cô nương như thế này cả. Nhưng Diệp Dung Nguyệt lại thực sự quá nổi bật, cho nên vố số người đều sẽ dõi theo nhất cử nhất động của nàng ta, bao gồm cả vị muội muội này.
Bị Diệp Linh Lang hỏi ngược như vậy, Diệp Dung Nguyệt khựng lại một chút, biểu cảm trên mặt giống như bị tổn thương rất lớn.
"Thật xin lỗi, vừa rồi ta đã quá xúc động, chỉ là ta rất lo lắng cho an nguy của ngươi. Ngươi mới chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, bí cảnh Tây Sơn lại là nơi lịch luyện của đệ tử Trúc Cơ, thực sự là quá nguy hiểm với ngươi."
Các đệ tử vẫn thường nghe nói thiếu nữ thiên tài Diệp Dung Nguyệt dù có tư chất hơn người nhưng tính tình lại vô cùng ôn nhu hào phóng, chưa từng so đo tính toán với ai, lại càng không kiêu căng tự đại. Nhìn thế này xem ra lời đồn đúng là thật. Ấn tượng của chúng đệ tử về Diệp Dung Nguyệt lại tốt hơn mấy phần.
"Sư muội, muội không cần phải xin lỗi, muội cũng đâu có làm gì sai. Ngược lại người nào đó vừa xuất hiện đã hung hăng khiêu khích mới là người cần xin lỗi."
Tạ Lâm Dật đau lòng liếc Diệp Dung Nguyệt một cái.
Trước đây khi đọc nguyên tác, Diệp Linh Lang vừa nhìn đã biết ngay Tạ Lâm Dật chính là chó liếm số một của nữ chính. Mà quan trọng hơn là hắn liếm nữa liếm mãi, liếm đến khi chết vẫn không có được miếng tình cảm nào. Lúc đọc đoạn này nàng còn từng buột miệng kêu lên "ngu xuẩn". Không ngờ giờ gặp được người thật thì Diệp Linh Lang mới chợt nhận ra, dùng từ "ngu xuẩn" để hình dung tên này chính là đang sỉ nhục chữ Hán.
Nàng vốn trời sinh đã nóng tính, tuyệt đối sẽ không chịu nhún nhường để mấy người này bắt nạt.
"Không phải ngươi cũng chỉ là Luyện Khí thôi sao? Nơi này nguy hiểm với ta, chẳng lẽ với ngươi thì phù hợp à? Ngươi nói vòng vo một hồi rốt cuộc là đang ám chỉ khinh thường ai vậy?"
Diệp Dung Nguyệt trừng to hai mắt.
Nàng ta và Diệp Linh Lang lớn lên cùng nhau. Người muội muội này của nàng ta từ nhỏ đã rất điêu ngoa ngang ngược, nhưng vẫn luôn nói năng ngu ngốc không có đầu óc. Còn bây giờ, nàng vẫn hung hăng phách lối nhưng sao lời mắng chửi lại có bố cục chặt chẽ, lý lẽ trước sau khiến người khó mà cãi được thế này?
"Là Đại sư huynh mang theo ta vào đây, cho nên ta sẽ không gặp nguy hiểm. Ta cũng chỉ lo cho an toàn của muội thôi, sao muội phải nói mấy lời nhắm vào ta như thế? Chẳng lẽ chỉ vì ta được gia nhập Thất Tinh Tông còn muội phải tới môn phái không ai biết đến hay sao?"
Diệp Dung Nguyệt không phải không biết nóng giận, bị Diệp Linh Lang mắng cho như vậy nàng ta cũng thấy cực kì khó chịu.
"Không phải ta cũng đi cùng Đại sư huynh đây sao? Đại sư huynh ta cao lớn như vậy ngươi không nhìn thấy à? Ngươi nói ta nhắm vào ngươi hả? Ban đầu ở đại hội thu đồ, là ai đã đứng ra bày tỏ bất bình thay ngươi đòi lại công bằng, còn đòi được gấp đôi phần lễ nhập môn? Chuyện ta từng giúp thì ngươi không hề nhớ mà chỉ nhớ lời ta trách mắng ngươi thôi đúng không?"
Diệp Dung Nguyệt bị nói cho á khẩu. Cả người nàng ta ngây dại, hai mắt mở lớn im lặng nửa ngày cũng chưa nghẹn ra được một lời.
Diệp Linh Lang chỉ thấy buồn cười. Trước nay cãi nhau, nàng đã từng thua ai bao giờ đâu. Dù sao ngày xưa thi đại học cũng từng là trạng nguyên max điểm Ngữ Văn, thành tích đấy cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp.
"Còn nữa, ngươi nói môn phái của ta không ai biết đến, đây là sư phụ ngươi dạy nói thế hay là trong lòng ngươi thật ra vẫn luôn khinh thường môn phái của ta? Tỷ tỷ à, ngươi cũng chỉ là một Luyện Khí kỳ thôi, có tư cách gì mà dám phát ngôn ngông cuồng như thế?"
Khi nghe rõ lời của Diệp Linh Lang, những đệ tử tông môn xung quanh đều không tự chủ mà rì rầm bình luận.
"Diệp Dung Nguyệt dịu dàng vậy mà muội muội nàng lại đanh đá thật đấy! Tư chất đã kém mà tính tình còn hung dữ chua ngoa, hai tỷ muội này đúng là khác nhau một trời một vực."
"Đúng là có hơi đanh đá nhưng nàng nói không phải cũng rất có đạo lý hay sao? Diệp Dung Nguyệt luôn tỏ vẻ rộng lượng lại biết quan tâm, nhưng lời nàng ta nói làm gì có câu nào không mang ý xem thường? Xem thường người khác mà cũng phải văn hoa như vậy, cái gọi là thực lực của thiếu nữ thiên tài đây sao? Thật là mất mặt quá đấy."
"Một Luyện Khí kỳ nho nhỏ, cả ngày cứ khoe khoang cái gì mà thiếu nữ thiên tài, thiên tư xuất chúng, ta nghe nhiều tới nỗi sắp điếc cả tai rồi. Những thứ khác thì không nói nhưng cái câu "môn phái không ai biết" của nàng ta, nghe là đã thấy Diệp Dung Nguyệt thật ra luôn coi khinh muội muội thế nào. Nếu là ta thì ta đâu chỉ mắng có thế, ta phải chửi tới khi Diệp Dung Nguyệt chịu cúi đầu nhận sai mới thôi!"
"Thôi dẹp đi, không thấy người ta có Đại sư huynh che chở thế kia à? Ngươi cứ thử mắng một câu xem có phải là đang chán sống rồi không? Đại sư huynh người ta là Kim Đan kỳ đấy! Ở đây toàn một đám Trúc Cơ thế kia, làm gì có ai đánh lại được hắn chứ!"
Quả nhiên, trông thấy dáng vẻ bi thương ủy khuất của Diệp Dung Nguyệt, Tạ Lâm Dật bỗng dưng đau lòng ghê gớm, cả người trong nháy mắt đều trở nên nóng nảy.