Chương 18: Không Thể Nào? Ta Lợi Hại Như Vậy Sao

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:27:54

Dưới ánh sáng lờ mờ của bí cảnh, Huyền Ảnh lướt đi như một tia chớp với dáng vẻ còn oai phong lẫm liệt hơn lần trước nhiều, uy lực phát ra thậm chí còn kinh khủng gấp mấy lần trước đó. Chỉ trong nháy mắt, nó đã vụt qua đám đệ tử Thất Tinh Tông, phớt lờ Diệp Dung Nguyệt, thản nhiên vượt qua luôn Tạ Lâm Dật đang chạy đầu tiên. Tạ Lâm Dật nhìn chằm chằm thanh kiếm đang chắn ngay trước mặt mình, khóe môi giật giật, sau đó nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt. Nếu hắn nhớ không lầm, đây chẳng phải là thanh kiếm của đứa ranh con Diệp Linh Lang kia sao? Nếu Đại sư huynh của nàng ta đích thân ra mặt thì có lẽ còn làm khó được hắn đôi chút. Nhưng một con nhãi Luyện Khí kỳ mà cũng dám cản đường hắn? Được thôi! Nếu nàng đã cố tình muốn bẽ mặt như vậy thì hắn sẽ cho nàng toại nguyện! Tạ Lâm Dật vung trường kiếm lên dùng sức chém về phía trước. Hắn muốn ngay trước mặt đông đảo đồng môn, nàng phải tận mắt chứng kiến bảo kiếm của mình bị chém gãy, sau đó sẽ ôm thanh kiếm nát khóc lóc như trẻ con bị giật mất kẹo! Vừa nghĩ đến cảnh đó, tâm tình Tạ Lâm Dật sảng khoái vô cùng. Hắn siết chặt trường kiếm, mạnh mẽ bổ xuống, quyết phải một nhát chặt đứt thanh kiếm rách này. CHOANG! Một tiếng chấn động vang lên như sấm giữa trời quang, luồng sức mạnh khổng lồ bùng phát, khiến cổ tay Tạ Lâm Dật run lên bần bật, suýt thì không giữ nổi chuôi kiếm. Ngay giây sau, một chuyện khiến người ta ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa đã xảy ra. Linh kiếm trong tay hắn vậy mà đã... GÃY THÀNH HAI KHÚC! Tất cả đệ tử Thất Tinh Tông trợn tròn mắt, ngay cả đệ tử các tông môn khác cũng cứng đờ tại chỗ. Khóe miệng Tạ Lâm Dật vốn một giây trước còn treo lên nụ cười đắc thắng, giây sau ý cười còn chưa kịp thu lại thì đã trực tiếp nứt ra. Nhưng đây còn chưa phải điều bi thảm nhất. Vì khi nãy hắn đã dốc toàn lực vung kiếm chém vào Huyền Ảnh, khiến cho thanh kiếm "choang" một tiếng va chạm thật lớn rồi bật ngược trở lại, chuôi kiếm theo phản lực đập thẳng vào mặt hắn, ngay chính giữa mũi! Trong khoảnh khắc, máu mũi không ngừng phun ra như suối, rải rác trong không trung tựa như những cánh hoa mai rơi trong gió lạnh. Không chỉ thế, cả người Tạ Lâm Dật bị lực phản chấn quật ngược ra sau, bay lên không trung theo một đường vòng cung tiêu chuẩn. Chỉ nghe một tiếng "huỵch" vang dội, sau gáy hắn đập mạnh xuống đất tạo nên một âm thanh trầm đục vô cùng đau đớn, cũng làm chấn động tâm trí tất cả mọi người. Không khí im phăng phắc. Chứng kiến cảnh tượng đó, ngay cả Diệp Linh Lang cũng choáng váng đến ngây người. Niềm vui này thật quá bất ngờ! Dù nàng đã muốn đánh Tạ Lâm Dật từ lâu, nhưng biến hắn ra nông nỗi này thì nàng cũng không ngờ tới. Trước đây chỉ dám nghĩ trong đầu, ai ngờ hôm nay lại thành sự thật... mà còn hơn cả mong đợi. Giữa lúc mọi người còn đang há hốc mồm chưa kịp hoàn hồn, Diệp Dung Nguyệt là người phản ứng nhanh nhất. "Đại sư huynh!" Nàng ta hốt hoảng lao tới, ngồi thụp xuống kiểm tra tình hình Tạ Lâm Dật. Chỉ thấy một tay hắn ôm mũi, mặt mày bê bết máu, trong tay kia vẫn còn nắm chặt một đoạn kiếm gãy. Bộ dạng thảm hại đến mức ai nhìn cũng phải thấy thương. Lúc này, đám đệ tử Thất Tinh Tông vội vã vây quanh. Đây chính là Đại sư huynh của bọn họ đấy! Là người được kỳ vọng sẽ giúp bọn họ đánh chết tên "ma đầu" kia mà! Kết quả, còn chưa đánh được phát nào giờ đã bị thương thành thế này rồi, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ? Không có Đại sư huynh chống lưng, không lẽ phải xếp hàng chờ bị ăn hành? "Đại sư huynh, huynh không sao chứ? Sao lại ra nông nỗi này! Quá đáng thật! Lại có kẻ dám ám toán Đại sư huynh của chúng ta!" Lúc này, Diệp Dung Nguyệt đột nhiên đứng bật dậy, chỉ tay về phía Diệp Linh Lang, khí thế bừng bừng: "Diệp Linh Lang! Ngươi đúng là lòng dạ rắn rết! Ngươi dám..." Còn chưa kịp nói nốt đoạn "... ám toán Đại sư huynh của ta" thì đã bị một tiếng "A" nho nhỏ cắt ngang. Diệp Linh Lang hớn hở chạy tới, váy đỏ tung bay, mắt to tròn long lanh như thể vừa khám phá ra điều gì đó cực kỳ vi diệu. "Thật không thể nào? Ta tiện tay ném đại thôi mà, chẳng lẽ có người thật sự cho rằng một con gà mới Luyện Khí kỳ như ta có thể khiến một Đại sư huynh Kim Đan của Thất Tinh Tông thành ra thê thảm thế này? Hắn bị thương như này là do ta làm thật hả? Có thật không? Ta lợi hại như vậy thật sao?" Câu hỏi chân thành của Diệp Linh Lang vừa thốt lên đã làm cho cả đám đệ tử Thất Tinh Tông đồng loạt đơ người, ngay cả Diệp Dung Nguyệt cũng há hốc miệng, chẳng biết nên phản bác thế nào. Thì... cũng đúng... nói Diệp Linh Lang ám toán Đại sư huynh có vẻ cũng hơi đề cao nàng quá rồi? Hơn nữa, thái độ của nàng còn thật sự háo hức mong chờ, giống như đang hi vọng bọn họ xác nhận luôn rằng chính nàng đã hại Tạ Lâm Dật. Ngay khi nghe được lời của Diệp Linh Lang, Tạ Lâm Dật đang nằm dưới đất lại nghẹn một hơi, phun ra thêm một ngụm máu nữa. Hôm nay hắn ra cửa quên xem ngày rồi phải không? Thế quái nào lại gặp phải một đứa ranh con đáng ghét như này cơ chứ? Trong khi đám đệ tử Thất Tinh Tông vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào thì những đệ tử tông môn khác đã bắt đầu rì rầm nghị luận, có kẻ thậm chí còn đang bịt miệng nhịn cười. Đúng lúc này, Diệp Linh Lang bỗng nhiên "A!" lên lần nữa, lần này còn hưng phấn hơn nhiều. "Trời ơi! Thanh linh kiếm này là của Thất Tinh Tông chế tạo sao? Bị gãy đôi rồi mà chỗ đứt vẫn còn tỏa ra linh khí? Quá là xịn luôn! Đúng là kiếm của danh môn đại phái, không giống thanh kiếm cùi bắp của ta chút nào. Kiếm của ta mà gãy chắc chỉ còn nước ném vô lò đúc lại từ đầu thôi!" Nghe vậy, đệ tử các tông môn khác đồng loạt dồn mắt về phía thanh kiếm đã gãy. Quả nhiên, từ chỗ đứt vẫn có linh khí đang tỏa ra! Kiếm này đúng là kiếm tốt. Chỉ có điều, nó cũng thật sự dễ gãy quá mà! Đến thanh kiếm bình thường vô danh trong tay Diệp Linh Lang còn không tổn hao gì. Chúng đệ tử Thất Tinh Tông, bao gồm cả Diệp Dung Nguyệt, lại lần nữa rơi vào trầm mặc. Bọn họ biết trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ lại thừa nhận "Kiếm của tông môn chúng ta chất lượng không tốt thế đâu, ngươi đừng có đồn bậy đồn bạ nữa"? Nhưng nếu khẳng định rằng kiếm của mình không có vấn đề, chẳng phải lại vô tình thừa nhận thanh kiếm trong tay nàng còn cao cấp hơn sao? Chờ chút... hình như nàng thật sự đang mắt lấp lánh chờ mong chính miệng bọn họ khen kiếm của nàng lợi hại? Nhận ra điểm này, đệ tử Thất Tinh Tông càng thêm im lặng. Không khí nặng nề đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi qua. Cùng lúc đó, ở một góc khuất chẳng ai chú ý, Tạ Lâm Dật đang nằm lăn lóc trên đất lặng lẽ phun ra thêm ngụm máu thứ n, cảm thấy cực kì uất ức. Cũng may Diệp Dung Nguyệt phản ứng rất nhanh. Nàng ta lập tức ngẩng đầu, không để Diệp Linh Lang có cơ hội tiếp tục dẫn dắt mà trực tiếp chất vấn ngược lại. "Diệp Linh Lang, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Hôm nay hai lần ba lượt gây sự với Thất Tinh Tông, ngươi thật sự muốn đối địch với chúng ta sao? Ta biết ngươi oán ta hận ta, nhưng ngươi có thể đừng đem ân oán cá nhân vào đây bây giờ được không? Ngươi làm thế không chỉ khiến Đại sư huynh của ta bị thương mà còn thả tên ma đầu kia chạy thoát!" Nghe vậy, Diệp Linh Lang chớp chớp đôi mắt to tròn, chậm rãi đưa tay ra chỉ chỉ sau lưng mình: "Ý ngươi là hắn sao? Không phải hắn vẫn ở ngay đây à? Ngươi nói chuyện thì làm ơn hãy mở to mắt ra nhìn trước được không? Bằng không, ta thật sự rất khó giao tiếp với ngươi."... Diệp Dung Nguyệt tức muốn xì khói đầu. Vừa rồi nàng ta chỉ mải công kích Diệp Linh Lang, căn bản không chú ý Quý Tử Trạc đã đến đứng ngay sau lưng nàng từ bao giờ. Dù sao hắn cũng nhỏ con, mà ở đây người đông, hắn lẫn vào đám người rất dễ bị bỏ qua. Diệp Dung Nguyệt nghẹn lời trong giây lát, nhưng rất nhanh đã tiếp tục nói: "Vậy cũng không thay đổi được sự thật là ngươi cố ý khiêu khích Thất Tinh Tông!" "Rõ ràng là vì các ngươi không phân biệt tốt xấu trước, lại muốn động thủ với Thất sư huynh của ta, nên ta mới ngăn cản các ngươi. Ta đã nhắc nhở các ngươi dừng tay nhưng không ai chịu nghe, vậy ta còn có thể làm gì khác ngoài việc động thủ?" Lời vừa dứt, toàn trường bùng nổ những tiếng kêu kinh ngạc. Tên tiểu ma đầu Quý Tử Trạc này lại chính là Thất sư huynh của Diệp Linh Lang? "Ngươi nói tên tiểu ma đầu này là Thất sư huynh của ngươi?" Diệp Linh Lang không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống nhặt Huyền Ảnh, ôm trong tay như ôm bảo bối. "Tỷ tỷ, ta khuyên ngươi nói chuyện cẩn thận một chút. Nếu ngươi tiếp tục sỉ nhục sư huynh ta, e rằng kiếm của ta... lại không kiềm chế được mà bay ra nữa đấy. Thanh kiếm rách này của ta không được chế tạo tốt như kiếm của Thất Tinh Tông các ngươi, nó không chịu nghe lời lắm đâu." "Ngươi..." Diệp Dung Nguyệt tức đến nghẹn họng Nếu chỉ dựa vào thực lực thì nàng ta không hề e ngại Diệp Linh Lang. Nhưng vấn đề là thanh kiếm kia rõ ràng đã đánh Đại sư huynh của nàng ta thành ra như vậy, chuyện này tuyệt đối không thể chỉ là trùng hợp! Chưa nắm được huyền cơ bên trong, nàng ta cũng không ngốc đến mức manh động khi chưa biết rõ tình hình. Hơn nữa, Đại sư huynh của Diệp Linh Lang vẫn còn đứng vững, trong khi Đại sư huynh của nàng ta đã... nằm đo đất rồi, nàng ta có điên mới động thủ với Diệp Linh Lang lúc này.