Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:28:38
Từ Chi Phong nhanh tay lẹ mắt, phi xuống đỡ Vũ Tinh Châu trở lại, tiện tay xé toạc lá bùa trên người hắn. Vẫn chưa yên tâm, hắn còn đặt Vũ Tinh Châu lên kiếm mình, đề phòng lại có biến cố.
Lúc này, sư tỷ của Vũ Tinh Châu, Trình Oánh Mộng, tiến lên hỏi Diệp Linh Lang: "Tiểu sư đệ chỉ dán một lá bùa mà thành ra thế này? Ngươi đưa cho nó bùa gì vậy?"
Diệp Linh Lang nhún vai, thản nhiên đáp: "Ngươi cứ thử hỏi hắn đi."
Vũ Tinh Châu lập tức xua tay, sợ sư tỷ hiểu lầm còn vội giải thích: "Sư tỷ, ngươi đừng hiểu lầm! Bùa của Diệp cô nương không có vấn đề, chỉ là ta không ngờ hiệu quả của nó lại hơi quá mạnh thôi mà."
Nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn, Trình Oánh Mộng nghe xong thì cười một tiếng đầy ẩn ý: "Vậy thì đệ đưa ta một tấm đi, ta cũng muốn thử xem nó có thần kỳ đến đâu mà khiến tiểu sư đệ nhà ta ngay cả ngự kiếm cũng không nổi nữa."
Nói rồi, nàng vươn tay về phía Vũ Tinh Châu.
Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt tiếc của không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn móc ra một tấm từ trong giới chỉ, do dự hồi lâu mới đưa cho nàng.
Trình Oánh Mộng vừa cầm lấy bùa thì lập tức dán ngay lên người thử nghiệm.
Chỉ một giây sau, thân ảnh nàng biến mất giữa không trung, lao tự do rơi thẳng xuống đất.
Từ Chi Phong thấy sư muội nhà mình cũng ngang nhiên rơi xuống thì lại vội vã phi thân theo. Nhưng Trình Oánh Mộng so với Vũ Tinh Châu thì vẫn khá hơn chút ít, nàng mang cả kiếm theo cùng rơi xuống nên rất nhanh đã tự điều chỉnh lại được rồi, không cần Từ Chi Phong chạy theo xuống vớt.
Vừa bay lên lại thì nàng đã cười lớn: "Đồ tốt! Đồ tốt thật đấy! Diệp cô nương, ta cũng muốn một ít! Đợi lát nữa ta lấy đồ khác đem đổi với ngươi!"
Nghe vậy, Từ Chi Phong và Tại Thành Chí, hai kẻ còn lại trong đội hình vẫn chưa thử qua, giờ cũng nhào tới chỗ Vũ Tinh Châu đòi bùa.
Vũ Tinh Châu ruột đau như cắt, xót xa rút thêm hai tấm nữa ra, tâm trạng lập tức tụt dốc không phanh, đau lòng đến mức hiện rõ trên mặt.
Thế là giữa không trung trên đỉnh Đại Kim Sơn, cả nhóm sáu người bọn họ ai cũng dán một lá bùa trên mặt. Nhìn từ xa cảnh tượng này quỷ dị không tả nổi, thu hút vô số ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường. Nhưng bọn họ lài chẳng hề bận tâm, cứ như thế nghênh ngang bay lượn.
Quý Tử Trạc đứng bên cạnh Diệp Linh Lang, chứng kiến suốt nãy giờ thì nhịn không được mà cảm thán: "Hễ là người đã gặp Tiểu sư muội thì sẽ không ai thoát khỏi tay nàng. Cái thứ đáng chết này gọi là mị lực cực kì to lớn đúng không?"
Đến Đại Kim Sơn, sáu người họ vững vàng đáp ngay xuống đất.
Vừa chạm mặt đất, Từ Chi Phong cùng hai đồng môn đã lập tức lấy ngay ra những món bảo bối quý giá của mình, tranh nhau đổi lấy những tấm "Chết Đào phù" từ trong tay Diệp Linh Lang.
Nàng làm bộ mặt không nỡ, cố tình diễn một màn "nhịn đau cắt thịt", nhưng ngay sau khi nhận được bảo vật thì ngay lập tức cất hết vào giới chỉ nhanh như điện xẹt, chỉ sợ bọn họ đổi ý.
Quý Tử Trạc nhìn toàn cảnh mà lòng dâng lên đủ loại cảm xúc vô cùng phức tạp.
Tiểu sư muội vẽ mấy thứ này như ăn cơm uống nước, mỗi ngày đều đều khoảng một trăm tấm không thiếu, vậy mà đem ra trao đổi với bọn họ lại keo kiệt đến mức rặn mãi từng lá bùa một.
Nhưng mà, đúng là đã đổi được không ít đồ tốt.
Bỗng dưng hắn lại cảm thấy có chút cảm thông với đám đệ tử Ẩn Nguyệt Cung kia, mấy kẻ vẫn còn mơ mộng về một Tiểu sư muội đáng yêu trong tưởng tượng. Tiểu sư muội của hắn đúng là nhìn thì có vẻ dễ thương thật đấy, nhưng nàng không phải loại dễ thương mà bọn họ tưởng tượng đâu...
Thôi kệ, hắn nghĩ. Đã đến lúc để người ngoài nếm thử sự "đáng yêu" của Tiểu sư muội nhà mình rồi.
Bọn họ tiếp tục tiến sâu vào Đại Kim Sơn. Trên đường đi, không ít yêu thú xuất hiện, nhưng vì vẫn ở khu vực ngoại vi nên đa phần chỉ là yêu thú cấp một và cấp hai. Trong nhóm sáu người, ngoại trừ Quý Tử Trạc và Từ Chi Phong là tu sĩ Kim Đan, bốn người còn lại đều chỉ mới Trúc Cơ kỳ.
Trong số đó, người mạnh nhất lại là kẻ trông yếu nhất, Vũ Tinh Châu. Hắn đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ cách Kim Đan một bước.
Khi biết Diệp Linh Lang mới mười một tuổi đã Trúc Cơ thì cả bốn người Ẩn Nguyệt Cung đều kinh ngạc không thôi. Nhưng nghĩ lại nàng có nhiều khả năng là một tiểu thư thế gia, từ nhỏ đã được nhồi nhét cho không biết bao nhiêu tài nguyên, thì đến mức này cũng không phải không thể hiểu được.
Bọn họ cứ thế tiến sâu vào Đại Kim Sơn, dùng đám yêu thú trên đường làm mục tiêu rèn luyện. Mỗi lần giết xong một con, Diệp Linh Lang đều tẩn mẩn nhặt từng cái xác yêu thú mang đi, động tác thành thạo như một tán tu chuyên nghiệp.
Đệ tử Ẩn Nguyệt Cung tuy rất chi là thắc mắc nhưng cũng không ai lên tiếng. Dần dần, bọn họ cũng quen đi theo giúp nàng nhặt xác yêu thú, không chút do dự mà đưa thẳng vào tay nàng.
Nhìn cảnh tượng này, Quý Tử Trạc lại không khỏi cảm thấy vô cùng phức tạp.
Thanh Huyền Tông đâu có nghèo đến mức phải nhặt xác yêu thú cấp một, cấp hai để đổi tiền sống qua ngày đâu. Nhưng xem ra, Tiểu sư muội của hắn chính là yêu tiền tài còn hơn hắn tưởng rất nhiều...
Cả đoàn càng đi càng vào sâu. Đột nhiên, bỗng họ nghe thấy từ phía trước vang lên một tiếng chim hót sắc bén.
Mấy người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy một con Kim Sí Điểu đang đậu trên ngọn cây, chậm rãi rỉa rỉa chỉnh trang lông vũ...
Nó tuy cũng là yêu thú cấp hai, nhưng lại mang thuộc tính kim nên có sức chiến đấu vô cùng hung hãn. Yêu thú cấp hai bình thường mà gặp phải nó thì đa số đều chọn cách đi đường vòng, nếu cứ đâm đầu vào thì không khác gì phải chiến với yêu thú cấp ba.
Điều này có nghĩa là cả nhóm bọn họ đã chính thức rời khỏi vùng rìa Đại Kim Sơn, tiến vào khu vực bên trong nguy hiểm chồng chất.
Kim Sí Điểu là con yêu thú mạnh nhất mà Diệp Linh Lang từng gặp kể từ khi đến Đại Kim Sơn lịch luyện.
Nàng hào hứng muốn solo với nó ngay lập tức.
"Các ngươi đứng yên đó mà xem! Không ai được nhúc nhích gì nhé! Hôm nay ta với nó sẽ quyết một trận sinh tử!"
Diệp Linh Lang nói xong, đám người phía sau cũng rất phối hợp mà đứng im như tượng.
"Nếu ngươi đánh không lại thì nhớ hô to một tiếng, ta sẽ lập tức xông lên hỗ trợ cho ngươi." Vũ Tinh Châu lên tiếng nhắc nhở.
"Sẽ không thể có chuyện đó."
Diệp Linh Lang chẳng thèm để tâm, nàng chỉ phất tay một cái, mũi chân điểm nhẹ đã vác Huyền Ảnh bay ra mà lao thẳng tới.
Vừa tới trước mặt Kim Sí Điểu, nàng lập tức vung kiếm bổ xuống. Con Kim Sí Điểu giật mình, vội vàng bay lên tránh né. Nhưng đúng lúc này, bên tai nàng đột nhiên vang một loạt lên tiếng chim kêu ríu rít dày đặc.
Diệp Linh Lang giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy trên một thân cây gần đó tụ tập cả một đàn Kim Sí Điểu, nhiều đến mức nhìn mà da đầu tê rần, lông tay lông chân dựng đứng cả lên.
Ban nãy nàng không nhận ra là do bị tán lá che khuất, nên chỉ nhìn thấy một con đầu tiên, thế là cứ tưởng trên cây chỉ có một con chim này. Giờ thì hay rồi, một kiếm vừa chém ra không chỉ cắt trúng lông vũ của con Kim Sí Điểu đấy mà còn làm kinh động hết cả bầy nhà chúng nó.
Trong nháy mắt, cả đàn họ hàng hang hốc lũ Kim Sí Điểu đồng loạt dang cánh, những chiếc mỏ dài sắc bén đồng loạt mở rộng triển khai tư thế chuẩn bị tấn công. Diệp Linh Lang thấy vậy thì lập tức xoay người bỏ chạy.
Thấy nàng mới ra một chiêu đã vội vàng quay đầu, năm người phía sau không khỏi ngơ ngác.
"Ngươi... không đánh lại được nó à?" Vũ Tinh Châu vội hét với theo: "Đừng sợ, để ta tới giúp ngươi!"
Vừa dứt lời là Vũ Tinh Châu đã nhanh tay rút kiếm, phi thân lao về phía nàng. Mắt thấy hắn sắp xông thẳng vào bầy Kim Sí Điểu, Diệp Linh Lang ngay giữa không trung vội vàng tóm lấy một cánh tay hắn, miệng còn không quên gào lên hai chữ.
"Chạy mau!"