Chương 28: Nàng Có Tự Ý Thức Được Chính Mình Không

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:15

Huyền Ảnh đang than vãn, bỗng nhiên bị nụ cười ngọt ngào của Diệp Linh Lang làm giật mình, trong lòng dâng lên linh cảm chẳng lành. Tiểu nha đầu này càng cười dịu dàng, bộ dạng càng dễ thương, thì mưu tính trong đầu càng đáng sợ. "Huyền Ảnh, với sức mạnh của ngươi có nhìn rõ được những cấm chú trên bậc thang này không?" Huyền Ảnh giật mình lùi lại một bước, giọng bắt đầu lắp bắp: "Nhìn... nhìn thì nhìn được, nhưng ngươi muốn làm gì? Nói trước nhé, ta không có phá được đâu, mà dù có thể, lỡ làm động đến mấy cái cấm chú khác thì cái Tàng Thư Lâu này nổ tan tành mất!" Ngay sau đó, nó hoảng hốt kêu lên, vừa nói vừa lùi lại. "Ê ê, ngươi đừng có lại gần đây! Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mưu đồ gì với ta hết! Đừng có cười như vậy nữa, ta sợ lắm, thật sự đó!" "Ngươi mà dám chạy, ta liền..." Diệp Linh Lang làm bộ sờ vào cổ tay trái, dọa cho Huyền Ảnh lập tức không dám nhúc nhích. Thế là nàng liền chụp lấy chuôi kiếm của nó, ấn xuống bậc thang. "Mau, dùng sức mạnh của ngươi kích hoạt cấm chú này, để nó hiện lên cho ta xem." "Ngươi nhìn nó làm gì? Cấm chú phức tạp như vậy, ngươi cũng đâu có hiểu nổi." "Khoan khoan! Ngươi không định tự mình thử giải cấm chú chứ?" "Ngươi đang đùa ta à? Một đứa đến phù văn còn chưa biết viết, chữ còn chưa chắc đọc thông, mà muốn gỡ cấm chú?" "Ê! Không phải ta xem thường ngươi, mà là thực lực ngươi có hạn thôi. Ngươi nhìn thấy rồi thì sao? Nhớ hết được không? Đọc được không? Gỡ ra được không?" "A... Không lẽ nào? Ngươi không định bắt ta làm đèn soi cho ngươi nghiên cứu đó chứ? Ta đường đường là một thanh thần kiếm thượng cổ, ngươi coi ta như ngọn đèn soi sáng à? Ngươi có nghĩ đến cảm giác của ta không?" "Thôi được rồi, coi như ngươi không nghĩ cho ta, nhưng có thể cân nhắc đến chuyện ta tiêu hao linh lực quá mức, dẫn đến hồn phi phách tán hay không?" Huyền Ảnh rên rỉ mãi, đến cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng. Con người này... thật quá độc ác! Hơn mười lần nó liên tục soi sáng cấm chú cho Diệp Linh Lang, rốt cuộc nàng mới hô lên một tiếng: "Xong rồi!" Huyền Ảnh lập tức "bịch" một tiếng rơi xuống, trông y hệt như một thanh kiếm đã chết. Nhìn đống bản vẽ la liệt đầy đất, Diệp Linh Lang xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Trời đã đen như mực. Nhưng càng là những thứ phức tạp, nàng lại càng hưng phấn. Dù gì đây cũng là lĩnh vực nàng giỏi nhất, không ngờ tại thế giới này vẫn có thể làm được nghề cũ, ai mà không vui cơ chứ? Chép xong xuôi hết lại hình dạng cấm chú, nàng lập tức tìm đọc sách về phù văn bên cạnh. Từ những phần cơ bản nhất, nàng đọc nhanh như gió, tốc độ cực kỳ đáng sợ. Không phải vì nàng quá thông minh, mà là lúc sao chép, nàng đã vô tình nhớ hết những phù văn nền tảng. Không chỉ nhớ, mà ngay cả cách dùng, nàng cũng đã nắm được kha khá. Vậy nên, chỉ trong một giờ, nàng đã đọc hết mười quyển sách về phù văn, từ đơn giản đến nâng cao. Đọc sách với nàng không phải là học lại từ đầu, mà là kiểm chứng xem những gì nàng đoán lúc sao chép có đúng không. Xem qua một lượt, nàng càng thêm hài lòng, vì tất cả những suy đoán trước đó của mình đều chính xác. Điều này chứng tỏ trí nhớ và tư duy của nàng vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị mai một. Thế là, nàng bắt đầu thử vẽ phù văn lên bùa... một lá, hai lá... Bất chợt, một tiếng "A!" vang lên. Chỉ thấy Diệp Linh Lang hét lên một tiếng, rồi gục luôn xuống đất. Huyền Ảnh vốn đã kiệt sức nằm bẹp dưới sàn, nghe thấy âm thanh ấy liền giật mình, nhìn sang. Chỉ thấy khóe mắt, khóe miệng của nàng chảy ra bốn dòng máu đỏ tươi. Một người đang sống sờ sờ mà giờ trông chẳng khác gì một con quỷ, dọa cho Huyền Ảnh suýt rớt cả vỏ kiếm ra ngoài. "Ngươi... ngươi... ngươi... Ngươi vừa làm cái gì thế?" Diệp Linh Lang nhìn xuống lá bùa, rồi đưa tay quệt vết máu, mặt mày nhăn nhó: "Hình như ta bị chảy máu rồi." Nhìn nàng thất khiếu chảy máu mà còn có thể nói năng kiểu bâng quơ như vậy, Huyền Ảnh lập tức hóa thành một tấm gương lớn, đặt ngay trước mặt nàng. Diệp Linh Lang nhìn vào gương, trừng mắt kinh hãi. "Huyền Ảnh! Hóa ra chân thân của ngươi lại là một nữ quỷ thất khiếu chảy máu! Kinh khủng quá đi mất ! Nhưng mà... sao giọng ngươi lại là giọng nam nhân?" Huyền Ảnh: "???" Diệp Linh Lang nhìn người trong gương, thoáng sững sờ, rồi lại lập bập hỏi: "Ủa nhưng mà... ? Người trong gương này sao lại trông giống ta thế nhỉ?" Nàng giơ tay lên lau thử mặt mình, nhưng khi nhìn xuống lòng bàn tay toàn máu, cả người liền "bịch" một tiếng, ngã lăn ra đất, hoàn toàn bất động. "Ê ê! Cọng giá đỗ! Ngươi đừng có dọa ta chứ!" Không biết Diệp Linh Lang đã bất tỉnh bao lâu, khi tỉnh lại nàng thấy Huyền Ảnh đang nằm ngay bên cạnh mình. Cả thanh kiếm trông như bị vắt kiệt sức, vỏ thì xỉn màu xám xịt, chẳng còn chút ánh sáng nào. Nàng có lay thế nào nó cũng không phản ứng. Nhưng kỳ lạ là cơ thể nàng lại thấy khỏe khoắn vô cùng. Không những không còn cảm giác mệt mỏi, mà còn tràn đầy sinh lực, cứ như vừa có một giấc ngủ ngon lành chứ không phải ngất xỉu. Nàng búng tay thực hiện một thuật thanh tẩy làm sạch, xóa hết vết máu trên mặt và người, sau đó lại cầm bút lên, tiếp tục vẽ những phù văn còn dang dở. "Cọng giá đỗ kia! Ngươi đừng có mà vẽ nữa! Ta chịu không nổi đâu!" Diệp Linh Lang khựng lại, nghiêng đầu nhìn thanh kiếm trên bàn. "Huyền Ảnh? Ngươi chưa chết hả?" "Được ngươi ban ơn, ta suýt nữa thì hồn tan xác nát rồi đấy." "Thật hả? Ta lợi hại đến thế sao? Chẳng lẽ phù văn ta vẽ mạnh đến mức làm ngươi bị thương nặng?" Huyền Ảnh nghe xong suýt thì tắt thở. Nó cảm thấy, sớm muộn gì nó cũng bị cái cọng giá đỗ này làm cho tức chết. "Này này, ngươi có tự nhận thức được mình đang làm cái quái gì không đấy hả? Ngươi có biết vẽ phù văn là một việc cực kỳ tốn linh lực và tinh thần lực không? Ngươi có hiểu nếu cứ theo kiểu vẽ bừa bãi như hôm qua, với cái tu vi Trúc Cơ nhỏ bé của ngươi, thì dù Đại La thần tiên cũng chẳng cứu nổi không?" "Ơ? Vậy là ngươi cứu ta hả? Chẳng phải chứng tỏ ngươi còn mạnh hơn cả Đại La thần tiên sao?"... Mặc dù là đang khen, nhưng sao nghe xong Huyền Ảnh lại muốn phát khóc thế này? "Ngươi có thể biết kiềm chế một chút được không? Đừng có hễ ta nói gì là nhận vơ cái đó! Ngươi muốn chết thì tự tìm chỗ nào vắng vẻ mà chết, đừng có lăn đùng ra trước mặt ta rồi lại bắt ta phải cứu chứ! Cứu nữa cứu mãi rồi, lỡ ta bị ngươi hại chết luôn thì sao?" Huyền Ảnh còn đang than vãn thì đột nhiên thấy Diệp Linh Lang lấy ra một túi linh thạch, đổ ào xuống bên cạnh nó. Sau đó, nàng tiện tay dán lên thân kiếm mấy lá phù. Trong nháy mắt, linh khí từ đống linh thạch tràn vào thân kiếm của nó như nước vỡ bờ, khiến cả thanh kiếm run lên vì sung sướng. "Aaaa... Cọng giá đỗ! Trời ơi sảng khoái quá!" Huyền Ảnh không nhịn được, phát ra tiếng rên sung sướng như lợn được cho ăn. "Thôi ngươi cứ vẽ đi! Ta có thành quỷ cũng nhất định sẽ cứu ngươi!"