Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:27:43
Diệp Linh Lang tiếp đất xong thì thuận tay thu hồi Huyền Ảnh, nàng chạy vội vài bước rồi xông thẳng vào tiểu viện của Bùi Lạc Bạch.
Lúc bấy giờ trời mới tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa ló rạng, trên mặt đất cũng chưa có lấy một tia nắng sớm nào.
Nàng đang định giơ tay gõ cửa thì đã thấy cửa phòng Bùi Lạc Bạch mở ra từ bên trong.
Nhìn thấy Diệp Linh Lang, mặt Bùi Lạc Bạch thoáng hiện lên một tia hoảng hốt, Tiểu sư muội như này thật sự có hơi đáng sợ.
Ròng rã suốt bốn tháng qua, Tiểu sư muội mỗi ngày đều chạy đến tìm hắn học luyện kiếm.
Nàng vừa một bên luyện tập, vừa đem một số linh quả ra bắt hắn ăn. Sau khi nhìn hắn ăn xong, nàng lại thúc giục hắn lập tức hấp thụ linh lực rồi mau chóng tu luyện. Nàng luyện tập kiếm pháp bao lâu thì hắn cũng phải tu luyện linh lực bấy lâu, kết thúc sớm hơn nàng một giây cũng là không thể.
Tiểu sư muội cứ luôn miệng nói việc dạy nàng học đã làm chậm trễ thời gian tu luyện của hắn, nên nàng nhất định phải giúp hắn bù lại khoảng thời gian đó thì trong lòng nàng mới dễ chịu hơn được.
Hơn nữa, nàng còn nói phải lấy Đại sư huynh làm gương, làm mục tiêu để nàng phấn đấu, cho nên hắn chỉ đành không ngừng cố gắng, không thể để Tiểu sư muội phải thất vọng.
Không những thế, đều đặn mỗi ngày trước khi bắt đầu học, nàng sẽ hỏi tiến độ tu luyện hiện tại hắn đã đến đâu, để hắn xem xét lại một lần tu vi cùng năng lực của mình.
Nếu như Tiểu sư muội cảm thấy tiến độ đang hơi chậm, thì ngày hôm đó nàng sẽ đưa cho hắn số linh quả nhiều gấp ba bình thường để ăn bù lại, sau đó tiếp tục tu luyện chạy đua theo tiến độ.
Đến một ngày, Bùi Lạc Bạch thực sự đã ăn linh quả tới nỗi sắp nôn.
Từ sau hôm đó, mỗi ngày Bùi Lạc Bạch đều đợi Diệp Linh Lang tan học rời đi rồi lập tức chạy ngay vào bí cảnh của tông môn, tận dụng linh khí dồi dào trong đó mà ra sức tu luyện, cho tới khi đạt đến tiến độ mong muốn của Tiểu sư muội. Hắn thật sự không muốn ngày hôm sau sẽ phải ăn gấp ba linh quả.
Hơn nữa, nếu có ngày nào mà thành tích của hắn tốt hơn một chút so với kế hoạch, Tiểu sư muội cũng thực sự sẽ giảm bớt số linh quả cho hắn ăn.
Với sự cần cù nỗ lực ngày đêm như thế, bây giờ mỗi ngày Bùi Lạc Bạch chỉ còn cần ăn ba quả. Theo tính toán của hắn, nếu cố gắng hơn một chút, liều mạng tiếp tục tu luyện với cường độ cao hơn chút thì mấy ngày nữa chỉ tiêu của hắn có thể giảm xuống hai linh quả một ngày. Nghĩ đến việc sắp giảm được đi một quả, Bùi Lạc Bạch liền cảm thấy thật là kích động.
Dưới áp lực không ngừng nghỉ của Tiểu sư muội, tu vi của Bùi Lạc Bạch tiến bộ nhanh chóng, đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, chỉ còn cách Nguyên Anh hậu kỳ một bước ngắn.
Mặc dù trong lòng của hắn cũng rất cảm kích sự kiên trì và thúc giục của Tiểu sư muội, nhưng mà phải nói thật là đến bây giờ mỗi lần thấy nàng hắn vẫn còn hơi sợ.
Dù sao thì Tiểu sư muội nhà hắn thật sự là quá nghiêm khắc. Nàng không chỉ khắc nghiệt với bản thân mà với sư huynh cũng cực kì nghiêm ngặt, chỉ cần hắn có một chút dấu hiệu lười biếng thì nàng rất có thể sẽ ngồi trước cửa viện của hắn khóc hết một ngày.
"Tiểu sư muội? Sao hôm nay muội tới sớm vậy?"
Bình thường ít nhất cũng phải tới khi mặt trời ló dạng thì mới thấy nàng, như hôm nay cũng hơi quá sớm rồi.
"Đại sư huynh, không ổn rồi! Thất sư huynh xảy ra chuyện rồi!"
"Tử Trạc? Đệ ấy xảy ra chuyện gì?"
"Huynh ấy vừa mới gửi một hạc giấy truyền tin tới Thanh Huyền Tông, nói là đang gặp nguy hiểm tại bí cảnh Tây Sơn, cần sư môn tới cứu viện!"
Lông mày Bùi Lạc Bạch hơi nhíu lại.
Thất sư đệ của hắn tính tình vốn khá nóng nảy, thường xuyên đi khiêu chiến đánh lộn với người ta ở bên ngoài. Tất cả tông môn trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Thanh Huyền Tông đều đã từng bị Thất sự đệ chạy qua khiêu chiến ít nhất một lần.
Nhưng từ trước đến nay sư đệ vẫn luôn theo nguyên tắc "ai làm người nấy chịu". Đánh nhau với người khác, dù kết quả cuối cùng là chiến thắng hay bị đánh te tua thì sư đệ cũng chưa bao giờ hé răng với hắn tiếng nào, cũng chưa từng khoe khoang hay báo danh sư môn Thanh Huyền Tông khi khiêu chiến, lại càng khó có khả năng đệ ấy sẽ cầu cứu khi gặp nguy hiểm.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Bùi Lạc Bạch lúc này là có thể Tiểu sư muội nhìn lầm rồi, hoặc có thể đó là cái bẫy mà kẻ nào đó bố trí nhằm hãm hại bọn hắn.
"Tiểu sư muội, hạc giấy truyền tin đâu?"
"Muội xem xong thì nó tự cháy thành tro rồi."
Diệp Linh Lang biết Đại sư huynh là người rất thận trọng, làm việc luôn suy xét chu toàn, nếu như không xác thực được sự việc chắc chắn hắn sẽ không tùy tiện hành động.
Nhưng mà thế cũng không thành vấn đề, đã có nàng ở đây, nàng là một đứa con nít, con nít thì hay làm loạn bốc đồng cũng là hợp lí đúng không?
Thế là Diệp Linh Lang xông tới ôm lấy cánh tay Đại sư huynh, ra sức kéo hắn đi hướng bên ngoài tiểu viện.
"Đại sư huynh, mau đi thôi, huynh nhanh đi cứu Thất sư huynh đi, không thì không kịp nữa rồi, chậm một chút nữa huynh ấy sẽ bị đánh chết mất!"
"Tiểu sư muội đừng kích động, chuyện này có điểm kỳ quặc."
Vấn đề không lớn, nàng là trẻ con mà, dễ kích động thích xông pha mạo hiểm cũng là dễ hiểu nhỉ?
"Không, không có gì kỳ quặc hết! Giờ huynh không đi thì muội sẽ đi, muội phải đi ngay lập tức, nhất định muội phải đi cứu Thất sư huynh trở về! Huyền Ảnh!"
Huyền Ảnh từ trong nhẫn trữ vật nhanh như chớp xông ra, Diệp Linh Lang vừa leo lên xong nó liền vèo một cái lao vút ra ngoài, nhanh đến mức Bùi Lạc Bạch chưa kịp phản ứng thì một người một kiếm đã bay xa tới nỗi chỉ còn thấy bóng mờ.
Dưới tình huống cấp bách, Bùi Lạc Bạch chỉ có thể gấp rút đuổi theo Tiểu sư muội, không thể để nàng cứ như thế đi một mình xông vào nơi nguy hiểm.
Thế cũng được, nàng chỉ là đang quá sốt ruột lo lắng muốn đi cứu sư huynh mà thôi, dù là có cạm bẫy thì đã sao? Hắn đi cùng nàng là được. Ít nhất ở trong hạ tu tiên giới với tu vi Nguyên Anh trung kỳ của hắn, chỉ cần có hắn đi cùng thì không có khả năng có người có thể động tới Tiểu sư muội ở ngay trước mắt hắn.
Bùi Lạc Bạch đuổi theo Diệp Linh Lang bay thẳng đến Tây Sơn. Bí cảnh Tây Sơn là một bí cảnh nhỏ khá ổn định, bên trong yêu thú cũng chủ yếu là cấp một, có một ít là cấp hai, còn yêu thú cấp ba thì gần như không có.
Từ sau khi bí cảnh Tây Sơn bị phát hiện, Tông môn Liên minh tại hạ tu chân giới đã đặt ra quy định: bí cảnh Tây Sơn sẽ mở ra mỗi năm một lần kéo dài năm ngày, cho phép tất cả đệ tử tu vi thấp đi vào lịch luyện.
Kết thúc thời gian năm ngày, bí cảnh Tây Sơn sẽ tiến vào thời kì bảo dưỡng, chờ đợi lần tiếp đón các đệ tử lịch luyện của năm sau.
Cho nên thật ra bí cảnh Tây Sơn vốn là một bí cảnh cực kỳ an toàn, đệ tử đi vào lịch luyện thậm chí không cần có trưởng lão tông môn dẫn đội, chỉ cần có Đại đệ tử đi cùng là được. Qua nhiều năm như vậy, nơi này cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng khi Bùi Lạc Bạch cùng Diệp Linh Lang đặt chân tới bên ngoài bí cảnh Tây Sơn, Bùi Lạc Bạch nhìn thấy trong bí cảnh quả thật có sự dao động linh lực rất mạnh, giống như bên trong thật sự đã có chuyện xảy ra. Không lẽ hạc giấy cầu cứu mà Tiểu sư muội nhận được đúng là thật à?
Nhưng Thất sư đệ nói thế nào cũng là một Kim Đan, một Kim Đan tính cách nóng nảy lại hiếu chiến như hắn làm sao lại chọn đi vào một bí cảnh cấp thấp như bí cảnh Tây Sơn làm gì?
Bùi Lạc Bạch tràn đầy nghi hoặc mang theo Diệp Linh Lang vào trong bí cảnh.
"Tiểu sư muội, muội phải theo sát ta, đây là khu vực lịch luyện của đệ tử Trúc Cơ kỳ, bên trong có không ít yêu thú cấp một cấp hai, đối với một đệ tử Luyện Khí kỳ như muội thì vô cùng nguy hiểm."
Lo lắng của Bùi Lạc Bạch không phải là không có lý.
Tại hạ tu tiên giới, yêu thú cấp một cũng tương ứng với tu vi Luyện Khí kỳ của nhân loại, còn cấp hai tương ứng với Trúc Cơ kỳ, nhưng bởi vì yêu thú trời sinh tu vi có kèm theo lực công kích, cộng thêm tính tình bọn nó lại khá hung bạo, nên nhìn chung so với nhân loại cùng cấp tu vi thì yêu thú vẫn sẽ mạnh hơn một chút.
Diệp Linh Lang vẻ mặt thành thật nghiêm túc gật đầu một cái.
Tiếp đó, thừa dịp Bùi Lạc Bạch không chú ý, nàng quay đầu lại vụng trộm tung ra một luồng linh lực đánh vào một nhánh cây nào đó ở sau lưng.
Nhánh cây khẽ động một cái, một con Hôi Điểu cấp một đang đậu trên cành đột nhiên cứng đờ, rớt bịch xuống đất.
Một kích toi mạng.
Chậc, tu luyện đồng thời tam linh căn quả nhiên thật sự trâu bò.
Nàng gõ gõ nhẫn tu di trên tay mình.
"Huyền Ảnh, nhanh đi nhặt chiến lợi phẩm về cho ta."
"Nhặt cái rác rưởi đấy làm gì?"
"Ngươi thì biết cái gì, đây là kỉ niệm lần đầu tiên ta đánh nhau với yêu thú, có ý nghĩa rất trọng đại!"
"Ta méo tin! Ngươi chỉ là thấy ta rảnh rỗi cho nên muốn gây sự chứ gì!"
"Hơ hơ, đi theo ta bốn tháng, ngươi cũng bắt khôn ra rồi đấy."...
Cuối cùng Huyền Ảnh vẫn chạy tới nhặt yêu thú về cho nàng. Nó không ngừng tự an ủi mình, không nên tính toán với trẻ con, trẻ con cũng chỉ ngây thơ nghịch ngợm một chút, trẻ con thật sự là rất rất phiền.
Bùi Lạc Bạch dắt Diệp Linh Lang đi suốt một đường, Diệp Linh Lang cũng lén lén lút lút sau lưng hắn đánh yêu thú không ngừng nghỉ, mà Huyền Ảnh cũng chăm chỉ thu lượm ve chai cho nàng suốt dọc đường.
Mãi cho đến khi họ tới gần một cái hồ nước khổng lồ trong bí cảnh.
Có rất đông đệ tử đang tụ tập ở đó, đếm qua cũng phải có đến mười mấy tông môn.
Lúc này, đứng giữa đám đệ tử ấy là một nam nhân mặc y phục thêu hoa văn thất tinh bắc đẩu, mà nữ tử áo trắng đang đứng bên cạnh hắn chính là Diệp Dung Nguyệt.
Không ổn rồi! Nàng ta đã tới trước một bước, sắp xảy ra chuyện đến nơi rồi!
Diệp Linh Lang quyết định rất nhanh, nàng lôi phắt Huyền Ảnh ra từ trong nhẫn tu di, sau đó lấy hết sức bình sinh quăng mạnh nó về phía đám người.