Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:28:11
Hai ngày sau, chuyện xảy ra trong Tây Sơn bí cảnh đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Cái tên Thanh Huyền Tông, vốn trước giờ chẳng có mấy tiếng tăm, bỗng dưng lọt vào tầm mắt của các đại tông môn.
Mà lý do thì cũng rõ ràng rồi. Một đệ tử Nguyên Anh kỳ có thể đánh xuyên qua tường ngoài bí cảnh, một đệ tử Kim Đan kỳ tay không bắt được Sí Liệt Vân Điểu. Quan trọng nhất là, một cái tên chưa từng được nhắc tới trong nhóm đệ tử mới nhập môn đã trở thành người đầu tiên bước vào Trúc Cơ kỳ chứ không phải là thiếu nữ thiên tài Diệp Dung Nguyệt.
Diệp Linh Lang.
Tên nàng, kể từ hôm ấy, bắt đầu được khắc sâu trong trí nhớ của nhiều người.
Người ta nhớ đến ngự kiếm thuật tinh xảo của nàng; nhớ đến cái kiếm pháp sắc bén, một nhát chặt đứt hai thanh linh kiếm của Thất Tinh Tông; nhớ đến thực tế rằng nàng mới chỉ mười một tuổi, nhập môn vỏn vẹn bốn tháng đã thành công đột phá Trúc Cơ!...
Trong khi bên ngoài bàn tán xôn xao, Diệp Linh Lang cùng hai vị sư huynh lặng lẽ trở về tông môn.
Đêm hôm ấy, nàng giữ đúng lời hứa. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ngón tay khẽ lướt qua cổ tay trái, đánh thức sinh vật đang ngủ say, đó là một con rắn đen nhỏ.
Dưới cái vuốt ve kiên trì của nàng, rắn nhỏ cuối cùng cũng lười biếng tỉnh dậy.
Ngay khoảnh khắc nó mở mắt ra, thời gian như ngưng đọng lại. Ánh mắt ấy đẹp đến mức làm người ta kinh tâm động phách, như đã nhìn thấu suốt thế gian này, đến tận một cõi riêng nào đó.
Diệp Linh Lang không do dự rạch một đường nhỏ trên đầu ngón tay, giơ lên trước miệng nó. Rắn nhỏ ngước mắt nhìn nàng, lại lười biếng thè chiếc lưỡi bé xíu, nhẹ nhàng liếm liếm vết thương. Động tác này vừa nhẹ, vừa mềm, khiến người ta cảm thấy từ đầu ngón tay đến tận đáy lòng đều nhột nhạt ngứa ngáy không thôi.
"Ngươi cứ hút đi." Nàng thúc giục, giọng vẫn nhẹ nhàng: "Huyền Ảnh nói ngươi uống máu ta thì có thể hồi phục nhanh hơn."
Rắn nhỏ nghe vậy thì chỉ lạnh nhạt quay đầu lại liếc nhìn Huyền Ảnh một cái.
Ngay tức khắc, Huyền Ảnh ngã thẳng lên mặt bàn, cả thân kiếm nằm im thin thít, bất động như đã chết.
Diệp Linh Lang: "..."
"Ngươi đừng nhìn nó." Nàng bật cười: "Không phải do nó ép ta, là ta tự nguyện. Mau uống đi, ta đã cắt ngón tay rồi, ngươi không uống thì phí lắm."
Rắn nhỏ trầm mặc trong giây lát, cuối cùng cũng nghiêng đầu, chậm rãi há miệng cắn lấy đầu ngón tay nàng.
Một cơn đau nhói truyền tới. Cảm giác máu bị hút khiến nàng choáng váng, cơ thể đột nhiên mất đi sức lực, như thể có thứ gì đó trong người cũng đang bị rút cạn. Không chỉ là máu, mà còn là một loại lực lượng thần bí nào đó.
Ngay khi nàng nghĩ mình sắp không trụ nổi nữa, rắn nhỏ bỗng nhiên dừng lại. Nó chậm rãi dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lên vết thương. Cảm giác khó chịu trong người nàng cũng theo đó mà từ từ dịu xuống.
Diệp Linh Lang lúc này mới hiểu vì sao khi nàng nói muốn cho rắn nhỏ hút máu thì Huyền Ảnh lại ra sức ngăn cản như vậy, hóa ra lại tiêu hao lớn đến thế!
Khác hẳn lần trước chỉ rạch đầu ngón tay lấy mấy giọt máu, lần này giống như cả sức lực trong cơ thể nàng cũng bị rút theo.
Dường như cảm nhận được nàng đang thất thần, con rắn đen nhỏ khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh lặng lẽ nhìn nàng.
Diệp Linh Lang vội thu lại suy nghĩ, chuyện này rõ ràng không thể nói với nó, chỉ có thể tìm cơ hội dò hỏi Huyền Ảnh sau.
Nàng khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ta đã đột phá Trúc Cơ kỳ rồi, hơn nữa còn là người đầu tiên trong đám đệ tử nhập môn lần này! Ai ai cũng khen ta lợi hại!"
Con rắn nhỏ gật đầu một cái, như thể đang nói "Đương nhiên rồi, ngươi vốn dĩ rất lợi hại".
Nhìn dáng vẻ chắc nịch của nó, Diệp Linh Lang thoáng ngẩn ra, sau đó không nhịn được mà bật cười. Nàng đưa tay xoa đầu rắn nhỏ: "Về sau ta sẽ còn mạnh hơn nữa."
Rắn đen nhỏ lại gật đầu, như đang nói "Ừ, ta sẽ luôn dõi theo ngươi".
Chỉ chốc lát sau, nó lại bắt đầu lim dim, trông như thật sự rất buồn ngủ. Diệp Linh Lang liền đặt nó trở lại trên cổ tay, để nó cuộn tròn lại một vòng như trước. Khi thân hình con rắn hoàn toàn biến mất, Huyền Ảnh bỗng bật dậy như cương thi sống lại:
"Chủ nhân ngủ rồi hả?"
Diệp Linh Lang híp mắt nhìn nó: "Sao? Bây giờ ngươi giả chết chuyên nghiệp quá nhỉ?"
"Cái này gọi là co được dãn được."
Diệp Linh Lang bật cười. Bàn về tài ăn nói vô liêm sỉ, e là Huyền Ảnh số hai thì không ai số một.
"Ngươi giải thích một chút đi, tại sao vừa rồi rắn nhỏ hút máu ta lại thấy choáng váng như thế?"
"Cái này còn phải hỏi à? Do thể trạng ngươi yếu, khí huyết kém, nói trắng ra là thân thể ngươi quá tệ, đụng chút đã không được việc gì."
Lần này, Diệp Linh Lang hiếm khi không cãi lại lời Huyền Ảnh.
Đúng là tu vi của nàng hiện tại quả thực quá thấp, thực lực cũng chẳng đáng nhắc tới. Đừng nói đến chuyện muốn cho rắn nhỏ hút máu lâu dài, chỉ riêng việc sắp tới có chống đỡ nổi với Diệp Dung Nguyệt hay không cũng đã là vấn đề rồi.
Lần này trở về, chắc chắn Diệp Dung Nguyệt sẽ dốc sức tu luyện. Trong nguyên tác, chính từ Trúc Cơ kỳ nàng ta bắt đầu bật lên vô cùng mạnh mẽ, thực lực tăng vọt theo mọi phương diện. Thất Tinh Tông cũng vì thế mà dồn không ít tài nguyên vào nàng ta.
Diệp Linh Lang trầm ngâm: "Vậy bây giờ ngươi nói ta nên làm sao?"
Huyền Ảnh nghe vậy thì thoáng ngẩn ra. Không đấu võ mồm với nó như mọi khi mà lại nghiêm túc hỏi như vậy, xem ra nàng thực sự rất muốn mạnh lên.
"May mà giờ ngươi cũng đã Trúc Cơ rồi, có thể bắt đầu tu luyện pháp quyết phù hợp với từng linh căn của ngươi. Vừa hay Mộc linh căn của ngươi cũng đã thức tỉnh, chi bằng luyện Đại Trọng Sinh Thuật đi. Nếu luyện thành, chủ nhân ta có lẽ sẽ có hy vọng tỉnh lại!"
"Đại Trọng Sinh Thuật?"
"Tàng Thư Các của Thanh Huyền Tông có đấy. Ngày mai ngươi đến đó tìm đi."
Sáng sớm hôm sau, Diệp Linh Lang liền chạy đi tìm Đại sư huynh. Dưới sự dẫn dắt của hắn, nàng lần đầu tiên đặt chân vào Tàng Thư Các của Thanh Huyền Tông.
Không thể không nói, so với cổng vào tông môn bề thế bên ngoài, Tàng Thư Các của Thanh Huyền Tông trông lại càng uy nghi hơn. Nó chiếm trọn một đỉnh núi riêng biệt, lầu các cao chín tầng, mỗi tầng đều chất đầy giá sách. Đưa mắt nhìn khắp nơi, ngoại trừ sách vẫn là sách, dường như đếm mãi cũng không hết.
Diệp Linh Lang nhớ trong nguyên tác cũng từng miêu tả về Tàng Thư Các của Thất Tinh Tông. Tầng một chứa điển tịch dành cho tu sĩ từ Kim Đan trở xuống. Tầng hai chứa công pháp dành cho những ai đạt đến Nguyên Anh. Tầng ba mới là nơi lưu giữ bí tịch độc môn của Thất Tinh Tông, muốn vào thì phải được chưởng môn cho phép. Có thể tiến vào tầng ba Tàng Thư Các đã là dấu hiệu của đệ tử được Thất Tinh Tông đặc biệt coi trọng. Ngay cả Diệp Dung Nguyệt cũng chỉ khi đạt đến Kim Đan mới có được tư cách vào đó.
Vậy mà ở Thanh Huyền Tông, Đại sư huynh cứ thế dẫn nàng đi thẳng vào, không gặp chút cản trở nào. Không ai kiểm tra, không ai ngăn cấm. Nhưng chính điều này lại khiến Diệp Linh Lang có một cảm giác kỳ lạ, như thế cả tông môn giống một di tích cổ xưa đang bị năm tháng bào mòn, ngày ngày càng thêm mai một. Bởi vì nơi đây ngoại trừ không có người thì còn không có linh khí, nhưng xét về điều kiện vật chất thì tất cả kiến trúc hay số lượng tài liệu đều vượt xa Thất Tinh Tông - tông môn được xem là mạnh nhất hiện tại.
Bùi Lạc Bạch cười, lên tiếng: "Tiểu sư muội, sách trong này rất nhiều, cũng vô cùng cao thâm kỳ ảo, thật sự không dễ tìm đâu. Ngươi cần loại nào? Đại sư huynh giúp ngươi chọn lựa."
Vừa nói hắn vừa rút từ giá sách ra bốn cuốn, đưa đến trước mặt Diệp Linh Lang: "Bốn quyển này lần lượt là pháp quyết Mộc hệ, Thủy hệ, Hỏa hệ và một quyển pháp quyết căn bản. Rất thích hợp để muội bắt đầu tu luyện nhập môn."
Diệp Linh Lang nhận lấy rồi mở ra lật xem sơ qua. Nội dung đúng là cơ bản nhất, nhưng lại được diễn giải vô cùng chi tiết, hệt như được thiết kế riêng cho những kẻ bị nuôi thả từ bé, cái gì cũng phải tìm tòi tự học như nàng.
Bùi Lạc Bạch nói tiếp: "Mấy bản này muội cứ mang về đọc trước, có gì không hiểu thì hỏi ta, ta sẽ giảng thêm cho."
"Được ạ."
Diệp Linh Lang cầm sách, sau đó lại tiếp tục đi sâu hơn vào bên trong Tàng Thư Các.
"Tầng một chủ yếu là pháp quyết cản bản, tầng hai là pháp quyết sơ cấp. Chờ muội học xong bốn bản này, ta sẽ dẫn muội lên tầng hai chọn tiếp."
"Vậy còn tầng ba là gì?"
"Kim Đan kỳ mới có thể lên tầng ba, Nguyên Anh kỳ có thể lên tầng bốn, Hóa Thần kỳ mới được vào tầng năm."
"Vậy còn từ tầng năm trở lên thì sao?"
"Không thể đi lên được."