Chương 20: Tiểu Sư Muội Thật Là Hợp Ý Hắn

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:27:58

Một chiêu ném kiếm này của Diệp Linh Lang trông thì có vẻ hoành tráng đấy, nhưng kỹ thuật thì đúng là... khá tệ. Kiếm bay sai hướng thế kia thì còn mong tạo ra hiệu quả kinh thiên động địa gì được chứ? Mọi người xung quanh nín thở chờ xem Diệp Linh Lang trở thành trò cười. Nhưng đúng lúc đó, nàng bỗng kết ấn bằng cả hai tay, hét lớn một tiếng: "Chuyển!" Thanh kiếm trắng giữa không trung bỗng nhiên ngoặt lại một cách khó tin, ngoan ngoãn bay về đúng quỹ đạo, lao thẳng về phía tên đệ tử Thất Tinh Tông. Hắn cũng không phải dạng vừa, đã sớm chuẩn bị sẵn. Trường kiếm vung lên quyết tâm muốn chém nát thanh kiếm bay tới, nhân tiện phản công một cú để Diệp Linh Lang phải nhận quả đắng. Không thể không nói kế hoạch này của hắn đúng thật hoàn mỹ... ở trong suy nghĩ. Trên thực tế, ngay khi kiếm của hắn vừa chạm vào thanh bạch kiếm, một luồng lực phản chấn khủng khiếp lập tức bùng nổ. "KENG!" Một tiếng va chạm giòn tan vang lên. Tên đệ tử Thất Tinh Tông trố mắt nhìn thanh trường kiếm trong tay mình gãy làm đôi, cả người như hóa đá. Nếu Tạ Lâm Dật trước đó còn biết né đòn thì hắn thậm chí sững sờ tới quên cả trốn, cứ đứng trơ mặt ra đấy. Thanh kiếm trắng của Diệp Linh Lang vút một đường chuẩn xác, vỗ thẳng vào trán hắn như thể đang gõ cửa nhà ai đó. "Á!" Một tiếng thét thảm thiết xé toạc bầu không khí căng thẳng. Chỉ thấy sau đầu tên đệ tử Thất Tinh Tông lập tức tóe máu, vết thương nhìn còn thê thảm hơn cả Tạ Lâm Dật, khiến đồng môn của hắn tái mặt vội vàng lao tới đỡ người cấp tốc rút lui. Cảnh tượng này khiến toàn bộ khán giả hóa đá, kinh ngạc đến ngây người. Diệp Linh Lang này... thật sự lợi hại đến vậy sao? Không lẽ nàng thật sự có thể khống chế kiếm từ xa? Khả năng điều khiển linh lực của nàng đã thuần thục đến mức có thể thao túng kiếm chính xác như thế? Đây là chuyện mà một đệ tử Luyện Khí Kỳ có thể làm được sao? Trong lúc mọi người còn bán tín bán nghi, chỉ nghe thấy nàng lại hô nhẹ một tiếng: "Thu." Thanh kiếm trắng dưới đất lập tức bay vút lên, ngoan ngoãn trở về nằm trong lòng bàn tay của nàng. Ngay lúc này, dù nàng có một gương mặt bánh bao tròn trĩnh đáng yêu, nhưng một chuỗi động tác liền mạch dứt khoát lại khiến người ta không thể không cảm thấy soái khí bừng bừng. Đây là kỹ năng mà ngay cả nhiều đệ tử Trúc Cơ Kỳ cũng chưa chắc làm được, vậy mà một kẻ Luyện Khí Kỳ như nàng lại làm được nhẹ nhàng trôi chảy như thế? Nàng thực sự là người xếp hạng bét trong đại hội thu đồ thật sao? Diệp Linh Lang thỏa mãn thu hồi Huyền Ảnh, trong lòng vui vẻ màn trình diễn này không tệ, lần sau lại cùng nhau ra oai, cùng nhau bay lượn. Nàng quét mắt nhìn đám người xung quanh, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát: "Ta nhắc lại một lần nữa, bất kể kẻ nào dám vũ nhục tông môn ta, vũ nhục sư huynh ta, ta tuyệt đối không bỏ qua! Kể cả là đệ tử danh chính ngôn thuận của Thất Tinh Tông cũng không ngoại lệ!" Cả hiện trường lặng ngắt như tờ. Bị Diệp Linh Lang chặn họng một cách trắng trợn, Diệp Dung Nguyệt tức đến nghẹn lời, trong lòng có bao nhiêu khó chịu thì nhẫn nhịn bấy nhiêu. Cắn răng một cái, nàng ta phản bác: "Nhưng ngươi cũng không thể không nói lý lẽ thế chứ!" Diệp Linh Lang bật cười, ánh mắt như nhìn một đám trẻ con đang vụng về bịa chuyện: "Vậy thì để ta nói lý lẽ với các ngươi một chút. Đồng môn của ngươi nói sư huynh ta phong tỏa bí cảnh, đánh bọn hắn rồi đoạt Sí Liệt Vân Điểu của bọn hắn. Chứng cứ ở đâu?" Diệp Dung Nguyệt hừ lạnh, phản bác ngay: "Tất cả đệ tử Thất Tinh Tông đều có thể làm chứng! Chúng ta nhiều người như vậy đều tận mắt nhìn thấy, còn có thể vu oan cho các ngươi sao?" Lời vừa dứt, một đám đệ tử Thất Tinh Tông lập tức gật đầu lia lịa như đàn gà con mổ thóc. Nhưng lạ thay, không ai dám bước lên phía trước, tất cả chỉ dám đứng nép sau lưng nàng, phụ họa yếu ớt. Không phải bọn họ không dám động thủ với Diệp Linh Lang. Mà là thanh kiếm trong tay nàng thực sự quá đáng sợ! Bị đánh một trận thì không thành vấn đề, ai tu tiên mà chưa từng dính đòn? Nhưng quan trọng là linh kiếm sẽ bị đập gãy đó! Mất thể diện thì còn có thể cố mà chịu, nhưng mất luôn kiếm thì khác nào mất cả nửa cái mạng! Các huynh đệ Kiếm tu ở đây, ai mà chẳng phải liều sống liều chết làm nhiệm vụ, tích lũy từng chút điểm cộng, khổ sở lắm mới đổi được một thanh linh kiếm từ tông môn? Vậy mà bây giờ, Diệp Linh Lang cứ thế một chiêu liền đập thanh kiếm gãy làm hai, bảo sao bọn hắn không rén? So với việc bị đánh một trận thì việc đánh gãy kiếm còn ác hơn cả lấy mạng bọn hắn! Diệp Linh Lang khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn Diệp Dung Nguyệt, giọng điệu cười như không cười: "Nhiều người là có thể chứng minh các ngươi nói thật sao? Diệp Dung Nguyệt, ngươi còn muốn chút mặt mũi nào không đấy? Người đông thì sao? Ngay cả ta các ngươi còn đánh không lại." "Ngươi..." "Ta cái gì cũng phải có chứng cứ, đừng có động một tí là lôi cái danh "Thất Tinh Tông quang minh lỗi lạc" ra hù người. Đệ tử Thất Tinh Tông các ngươi đông thế mạnh, nhưng đến ta còn thấy mất mặt thay cho các ngươi đây này!" Diệp Linh Lang nói xong, lười nhác chẳng buồn nhìn đám người Thất Tinh Tông thêm cái nào, mà quay sang những đệ tử của các tông môn khác. "Thất sư huynh ta nói cửa vào bí cảnh là do Thất Tinh Tông phong kín, bên kia lại bảo là do bọn ta. Chuyện đơn giản vậy mà cũng phải cãi qua cãi lại à? Giờ cứ đi xem thử, coi rốt cuộc là ai ra tay, chẳng phải xong ngay sao?" Lời vừa dứt, đám đông chợt ngớ ra. Đúng vậy! Bí cảnh vừa bị mở, ai phong ấn lối vào, dấu vết chắc chắn vẫn còn nguyên! Chỉ cần kiểm tra là biết ngay ai nói dối, khỏi cần đôi co. May mắn là khi bí cảnh bị phá vỡ, đã không làm sụp đổ cửa vào bí cảnh phá hủy mất chứng cứ, cho nên hiện trường vẫn còn nguyên vẹn. Giờ chỉ cần tới xem thử, chân tướng chắc chắn rõ như ban ngày! Thấy Diệp Linh Lang trực tiếp đi về phía lối vào bí cảnh, sắc mặt đám đệ tử Thất Tinh Tông lập tức trắng bệch. Cả đám hoảng hốt nháo nhác như bầy gà mắc mưa. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau mấy lần, nhưng nhớ tới Đại sư huynh và Tiểu sư huynh vừa rồi mới bị ăn hành ngập mặt, nên không ai dám manh động. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng thản nhiên bước tới, vươn tay chạm vào cửa vào bí cảnh. Quả nhiên, cửa vào vẫn còn đang bị phong kín. Diệp Linh Lang thử rót linh lực vào, muốn ép mở phong ấn. Nhưng ngay khi linh lực của nàng vừa truyền vào, hào quang bảy màu trên cửa đột nhiên lóe sáng! Một trận phù văn phức tạp bừng lên, lập tức phản kích. Chỉ trong chớp mắt, nàng và linh lực đều bị bắn ngược trở về! Quý Tử Trạc thấy vậy, lập tức lao tới đỡ lấy nàng. Không nói một lời, hắn tiếp nhận thao tác, rót linh lực vào phong ấn. Nhưng không như Diệp Linh Lang chỉ thử một chút rồi bị bắn ngược, hắn không ngừng duy trì dòng linh lực, kéo dài thời gian phát sáng của phù văn. Nhờ vậy, tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ những ký hiệu xuất hiện trên trận pháp, không bỏ sót chi tiết nào. Vừa thấy những đường phù văn ấy, cả đám lập tức trợn tròn mắt. Một số người thậm chí còn hét lên kinh hãi. Trận pháp này là của Thất Tinh Tông! Pháp trận của Thất Tinh Tông cực kỳ đặc trưng, trình độ cao thế nào chỉ cần nhìn một lần là nhận ra ngay. Mà bây giờ, trận pháp bảy màu trước mắt chính là của bọn họ! Nói cách khác, kẻ bịa chuyện, bôi nhọ người khác hóa ra chính là Thất Tinh Tông! "Đây chính là Họa Địa Vi Lao Trận của Thất Tinh Tông. Hình như ta từng nghe đây là trận pháp do trưởng lão Thất Tinh Tông tạo ra, dùng để bảo vệ đệ tử khi lịch luyện bên ngoài. Một khi kích hoạt, trận pháp sẽ phong tỏa toàn bộ khu vực, không thể phá từ bên trong, chỉ có thể đánh xuyên qua từ bên ngoài." "Theo lý thuyết, nếu như vừa rồi người Thất Tinh Tông thật sự cưỡng chế phá vỡ lối vào bí cảnh, thì trận pháp này cũng theo đó mà bị đánh nát không còn dấu vết. Đến lúc đó, bọn họ ra ngoài xong lại quay ra cắn ngược một cái, đổ hết tội lên đầu Thất sư huynh ta, thì cũng là chết không đối chứng rồi còn gì?" Quý Tử Trạc hơi sững người, sau đó lập tức kinh ngạc nhìn nàng. Tiểu sư muội của hắn... phản ứng nhanh quá vậy! "Ý của muội là..." Hắn trầm giọng. "Đúng vậy." Diệp Linh Lang gật đầu. "Chẳng trách Tạ Lâm Dật vừa rồi sống chết cứ muốn phá chỗ cửa vào bí cảnh! Nếu ta không kịp ngăn cản, để các ngươi phá trận thành công hủy sạch chứng cứ phạm tội, đến lúc đó, đổi trắng thay đen, vu oan giá họa, chỉ cần thoát được tội cướp được bảo vật thì chuyện vô liêm sỉ gì các ngươi cũng có thể làm ra được!" Diệp Linh Lang cười lạnh, ánh mắt như lưỡi dao quét qua đám đệ tử Thất Tinh Tông. Nàng bước lên trước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bọn chúng, chất vấn từng chữ rõ ràng: "Bây giờ chứng cứ xác thực rành rành. Các ngươi còn gì để ngụy biện nữa không?" Đám đệ tử Thất Tinh Tông toàn bộ tái mét. Những kẻ bị hỏi đến không ai dám hó hé nửa lời. Mỗi người một vẻ, nhưng chung quy đều cứng đờ tại chỗ. Diệp Dung Nguyệt sững sờ tại chỗ. Vậy mà thật sự là đệ tử Thất Tinh Tông đang nói láo! Rõ ràng nàng ta không hề liên quan đến vụ này, nhưng bây giờ, nếu bị kéo vào chung với đám đệ tử Thất Tinh Tông kia trở thành đối tượng bị khinh thường, mỉa mai, phỉ nhổ... thì nàng ta nên làm gì đây? Nhưng ngay khi nàng ta còn đang hoang mang, một màn càng nực cười hơn lại diễn ra. Tưởng rằng bằng chứng rõ ràng thế này thì đám đệ tử Thất Tinh Tông kia đành phải thừa nhận, ai ngờ vẫn có người dám đứng ra mạnh miệng. Hơn nữa, không chỉ có một tên! "Cho dù chúng ta có dùng trận pháp của Thất Tinh Tông để phong tỏa bí cảnh đi nữa, thì cũng là vì hắn cậy mình có tu vi Kim Đan kỳ mà muốn cướp Sí Liệt Vân Điểu của chúng ta. Chúng ta mới phải dùng hạ sách này!" "Đúng vậy! Chính hắn là kẻ ra tay trước! Nếu không phải vì tranh giành một cơ hội sống, ai lại muốn tự nhốt mình trong bí cảnh chứ?" "Không sai! Nếu có người sai thì cũng là hắn trước! Hơn nữa, cách làm của hắn còn ác liệt hơn nhiều! Chúng ta đâu có làm hắn bị thương, thế mà hắn lại ra tay với chúng ta!" Diệp Linh Lang nghe thấy thế suýt thì bật cười thành tiếng. Năng lực phản đòn cũng khá quá nhỉ! Người ta bắt quả tang tận nơi, trận pháp rành rành của Thất Tinh Tông các người, vậy mà còn có thể chày cối được thế này? Thật sự lợi hại! Nhưng mà cũng không cần hoảng, nàng đã gặp cái loại người chỉ biết mạnh miệng thế này nhiều rồi. Hôm nay nhất định nàng phải dạy cho đám người này một bài học. "Thất sư huynh, bọn họ đã nói Sí Liệt Vân Điểu là do họ bắt được trước, vậy chi bằng huynh hào phóng một chút, trả lại cho họ đi." Quý Tử Trạc nghe vậy thì sững người trong giây lát nhưng rất nhanh liền phản ứng lại. Khóe môi hắn khẽ nhếch, để lộ một nụ cười đầy hứng thú. Tiểu sư muội này... thật hợp ý hắn quá đi! "Mạnh miệng lắm đúng không? Vậy để xem bọn họ còn cứng miệng được bao lâu!" "Được! Vậy ta sẽ "trả lại" cho bọn họ. Các người, đón lấy này!"