Chương 50: Ai Cũng Đừng Mong Sống Nữa

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:29:01

Bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy ở bên kia cửa đá, Diệp Linh Lang tay đang cầm kiếm, ánh mắt lạnh nhạt quét một cái về phía bọn họ. Ngay sau đó, nàng nhấc kiếm bổ thẳng xuống. Kiếm khí cuộn lên như sóng dữ, mang theo uy thế kinh người đập mạnh vào cửa đá. Một giây sau, ngay trước mặt Tạ Lâm Dật, cửa đá đã bị đánh nát vụn. Đá vỡ tung tóe, bay tán loạn khắp nơi. Mà ngay sau đó, hắn phát hiện không còn gì che chắn nữa, bản thân mình cứ thế mà đang đối diện thẳng với Diệp Linh Lang. Biểu cảm trên mặt hắn trong nháy mắt trở nên nứt toác, cả người cưng đơ như tượng, đứng im không dám nhúc nhích. "Tốt, giờ ta vào nhé." Lời còn chưa dứt, Diệp Linh Lang đã nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống ngay trước mặt Tạ Lâm Dật. Nàng mỉm cười, một nụ cười vô cùng tươi tắn, vô cùng thân thiện, vô cùng khiến người ta rét lạnh. "Khổ cực cho ngươi quá, lại còn ra tận cửa đón ta. Sau này không cần khách khí vậy nữa đâu!" "Ngươi... ngươi vào đây bằng cách nào?" Tạ Lâm Dật mặt mũi trắng bệch. "Ngươi mù rồi à? Vừa nãy không thấy rõ hả? Ta bổ một phát vào cửa đá rồi cứ thế mà đi vào thôi." Diệp Linh Lang nhướn mày, rồi nàng nhìn sang cửa đá nát bấy, làm bộ gật gù nhận xét: "Cơ mà này, cửa đá của ngươi có ăn bớt nguyên liệu không đấy? Sao ta mới gõ nhẹ một cái mà đã nát tươm thế này? Giống hệt kiếm của đám người Thất Tinh Tông các ngươi, giòn như bánh quế mỏng như tờ giấy, chất lượng đúng là không thể tưởng tượng nổi." Lời này vừa dứt, bọn đệ tử Thất Tinh Tông lập tức toàn bộ tái mét cả mặt. Cảnh tượng ở bí cảnh Tây Sơn lần trước như một bóng ma ám ảnh, khiến bọn hắn sợ đến mức đồng loạt rút kiếm, lùi lại cảnh giác quyết không để nàng tới gần. "A? Tất cả mọi người đều là Trúc Cơ thôi mà, sao các ngươi lại nhìn ta như thể gặp đại địch thế? Ta lợi hại đến vậy sao?" Nhìn dáng vẻ ngông nghênh của nàng, Tạ Lâm Dật cảm thấy tức sôi cả máu. Lại là nàng! Lại là cái con nhãi ranh này sỉ nhục hắn! Tổng cộng mới gặp có hai lần mà lần nào hắn cũng bị nàng sỉ nhục. Thế này thì sao hắn có thể nhịn nổi. Ngay lập tức hắn rút kiếm ra, gương mặt dữ tợn cuồn cuộn sát khí. "Ngươi đã tự mình đưa đầu tới, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Hắn vừa định vung kiếm thì đột nhiên một đoàn nước bay tới, hóa thành một lớp băng dày chắn ngay trước mặt Diệp Linh Lang. Hắn chém mạnh xuống, băng vụn vỡ ra tung tóe, vô tình táp thẳng lại vào mặt hắn đau rát. "Làm cái gì đấy? Một tên nam nhân Kim Đan kỳ mà đi bắt nạt một cô nương Trúc Cơ kỳ, vậy mà ngươi không thấy ngại à? Muốn đánh thì đánh với ta đây này!" Quý Tử Trạc từ đâu xuất hiện đứng chắn trước mặt Diệp Linh Lang. Vừa dứt lời, hắn đã vung tay tung ngay một chưởng về phía Tạ Lâm Dật. Tạ Lâm Dật lập tức giơ kiếm lên đỡ, nhưng linh lực trong tay Quý Tử Trạc mạnh mẽ nghiền ép, khiến hắn cùng thanh kiếm như bị đông cứng lại trong giây lát. Cái lạnh thấu xương truyền đến làm hắn rùng mình, hai hàm răng cứ va lập cập vào nhau. Quý Tử Trạc cười lạnh, lại thêm một chưởng đẩy càng mạnh hơn, trực tiếp đánh cho Tạ Lâm Dật văng vào vách đá sau đó cả người rơi phịch xuống đất, thảm thiết phun ra một búng máu tươi. Nhìn thấy Đại sư huynh của mình bị đánh cho thê thảm như vậy, bọn đệ tử Thất Tinh Tông lập tức hoảng hồn. Cái quái gì thế này? Lần trước ở bí cảnh Tây Sơn, Đại sư huynh nhà bọn họ đã đánh không lại Đại sư huynh của người ta thì cũng thôi đi, nhưng lần này ngay cả Thất sư huynh người ta cũng đánh không lại là sao? Mới mấy tháng ngắn ngủi mà sao hắn lại thụt lùi nhanh vậy chứ? Cả đám mặt mũi trắng bệch, hoảng loạn lùi hết về sau, đến mức ngay cả Tạ Lâm Dật đang nằm sõng soài trên đất cũng chẳng ai dám chạy ra đỡ. Đúng lúc đó, Kha Tâm Lan cùng ba người còn lại vừa bay tới, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, trong lòng nàng không khỏi vừa tự hào lại vừa sảng khoái. Đám người này trước đó ngang nhiên cướp sơn động, sau đó chặn cửa không cho bọn họ vào, cứ phải đến khi bị đánh cho te tua thế này mới chịu mở cửa ra à? Thật là đáng đời! "Ôi, vừa nãy không phải còn đóng cửa không cho chúng ta vào hay sao? Sao giờ đến cửa cũng chẳng còn nữa vậy?" Kha Tâm Lan cười nhạo: "Có phải trước đó cướp sơn động vô đạo đức quá, đến mức ông trời cũng không nhìn nổi không?" Mạc Nhược Lâm và Hoa Thi Tình đứng phía sau gật đầu hưởng ứng. Các nàng không biết mắng chửi người, nhưng Nhị sư tỷ đã lên tiếng thì bọn họ tuyệt đối sẽ ủng hộ nàng tới cùng. "Làm gì mà căng thế? Chúng ta có sáu người, các ngươi bên Thất Tinh Tông thêm cả Đại sư huynh cũng có đến mười mấy mạng, đông như thế mà còn sợ bọn ta à? Tới thì đánh, đánh thì tới, chứ đừng có làm cái trò con bò như thừa nước đục thả câu rồi nhân cơ hội đuổi chúng ta đi!" Diệp Linh Lang đứng một bên mà hai mắt sáng rực nhìn Nhị sư tỷ của mình khẩu chiến với đám đệ tử Thất Tinh Tông, nàng xem say sưa đến là khoái chí. Một bên là Thất sư huynh hiếu chiến, một bên là Nhị sư tỷ mồm mép lanh lợi, hai người tung qua hứng lại thổi cho khí thế bùng lên, ép đám đối diện đến mức mặt mày xanh mét không còn đường nào mà né. Nàng đứng xem đến mức hả hê, sau đó bèn tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, móc linh quả ra vừa nhâm nhi vừa thưởng thức màn kịch hay này. Đúng lúc đó, con mãng xà vảy bạc bên ngoài động lại nổi cơn thịnh nộ xông ra lao thẳng vào sơn động của bọn họ. Không còn cấm chế trên cửa đá cản lại, nó chẳng kiêng nể gì mà quậy tưng bừng. Sơn động rung lên bần bật, đá vụn rào rào rớt xuống, làm cả đám người trong động đều mặt biến sắc. Diệp Linh Lang không chỉ mở cửa đá mà cũng tiện tay phá luôn cấm chế. Bây giờ, con mãng xà cứ thế mà húc thì cái động này sớm muộn gì cũng nát bét như mấy cái khác, kết cục chẳng thể khá hơn là bao. Lúc này, đám đệ tử Thất Tinh Tông không còn giữ nổi bình tĩnh. Ban nãy họ mới còn đứng đây khoanh tay nhìn bọn Diệp Linh Lang chịu chết, bây giờ đến phiên chính mình cũng gặp đại nạn, bọn hắn làm sao mà nuốt trôi được cục tức này cơ chứ? "Đều là các ngươi gây họa!" Tạ Lâm Dật bị thương lê lết bò dậy, không ai đỡ nên hắn bèn tự động bò qua đứng chung với đám Thất Tinh Tông, lật mặt đổ tội còn nhanh hơn lật bánh tráng. Kha Tâm Lan nghe vậy thì phá lên cười: "Lúc nãy các ngươi không chịu mở cửa, muốn cho chúng ta chết sạch mới hả dạ, bây giờ thì hay rồi, ai cũng đừng mong sống nữa! Chúng ta vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần chịu chết, thế nhưng bây giờ chẳng những vẫn còn sống lâu thêm một chút, lại có thể kéo thêm cả đám các ngươi xuống cùng. Cảm giác này, chậc chậc, ta phải nói là... cực kì sảng khoái!" Một câu nói của Kha Tâm Lan làm đám Thất Tinh Tông tức đến hộc máu, bọn họ chỉ tay vào nàng mà run rẩy "ngươi... ngươi... ngươi..." đến cả nửa ngày nhưng cũng không phản bác nổi câu nào. Lời lẽ sắc bén đến mức Diệp Linh Lang cũng không nhịn được mà vỗ tay khen hay. Bên ngoài, con mãng xà vẫn tiếp tục quậy phá nhưng bọn Kha Tâm Lan vẫn vô cùng thản nhiên. Bọn họ đã quá quen với cảnh tượng này rồi, chỉ cần nó chưa đâm sập cả động thì tạm thời họ vẫn còn sống được. Kha Tâm Lan ra hiệu cho hai sư muội xem xét thương thế của mọi người. Lúc này, đám Thất Tinh Tông không còn quan tâm đến tính mạng mình nữa mà trong ánh mắt đầy tính toán, cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ, chẳng biết đang mưu mô chuyện gì. Diệp Linh Lang ăn xong linh quả thì phủi phủi tay, bước thẳng đến trước mặt đám Thất Tinh Tông. Ngay trước ánh mắt của bọn họ, nàng móc ra một cây bút từ trong giới chỉ rồi cúi xuống vẽ một đường trên mặt đất. Đường kẻ ấy chia sơn động thành hai phần chín - một. Sáu người Thanh Huyền Tông chiếm chín phần, còn mười mấy người Thất Tinh Tông chen chúc trong phần còn lại. "A, đã không đánh nhau thì thôi, vậy chia cái đường ranh giới một chút đi cho dễ sống. Đường này là mốc, ai bước qua thì Thất sư huynh nhà ta liền sẽ ra tay. Đánh một đứa chết một đứa, chết rồi thì ta sẽ ném cho con mãng xà làm mồi." Đám Thất Tinh Tông giận đến run người nhưng lại chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể nghiến răng tiếp nhận. Ai bảo thực lực bọn họ không bằng nên bây giờ cả tư cách cãi tay đôi cũng không có. Tạ Lâm Dật nghiến răng: "Tốt! Nước giếng không phạm nước sông! Các ngươi cũng đừng có mà vượt quá giới hạn, nếu không thì..." Hắn chưa nói hết câu thì thấy Diệp Linh Lang đã hồn nhiên giơ chân bước qua đường ranh giới, giẫm ngay lên trên "địa bàn" của họ. Khoảnh khắc đó, cả sơn động im phăng phắc.