Chương 49: Ngươi Có Giỏi Thì Vào Đi

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:29:00

Lúc đám người kia vừa mở miệng gọi thì Diệp Linh Lang đã bay đến trước cửa đá. Nàng vừa định dừng lại thì bỗng nhiên, trận pháp nơi cửa đá khởi động, một luồng sức mạnh dữ dội ập thẳng vào người nàng. Lực đạo kia mạnh đến mức có thể đập xuyên một tảng đá lớn nặng nề, mà nàng lại ở ngay giữa đường đi của nó. May thay, trên người nàng còn dán hai tấm Gia Tốc phù, nếu không thì giờ chắc đã phơi thây ở đây, có khi còn kịp viết di chúc ngay tại chỗ. Cửa đá này thật sự vô cùng cứng rắn, chẳng trách con mãng xà vảy bạc kia giận dữ đập phá mọi thứ mà vẫn không dám đụng đến cánh cửa này. Đúng lúc ấy, từ bên trong cửa đá vang lên một giọng la hoảng: "Đừng có lại gần cửa đá! Ngươi không muốn sống nữa à? Mau cút đi! Chúng ta không thể mở cửa cho ngươi! Nếu ngươi làm hại chúng ta thì có mười cái mạng cũng không đủ đền đâu!" Vừa dứt lời, con mãng xà vảy bạc lại vươn đầu húc về phía Diệp Linh Lang. Nàng lập tức né sang chỗ khác, nhưng vô luận nàng có bay đến đâu nó đều đuổi theo húc tới đó, rõ ràng là muốn cùng nàng liều mạng. Nhìn thấy nàng giữa không trung liên tục né tránh công kích của con mãng xà, Quý Tử Trạc cũng suýt phát điên. Hắn lao lên, muốn thu hút sự chú ý của con rắn để giúp nàng, nhưng bất kể hắn dùng thủy pháp hay kiếm thuật, con mãng xà vảy bạc vẫn thờ ơ, hoàn toàn không thèm để mắt đến hắn. "Không phải chỉ bị thối có hai lần thôi sao? Đến mức thù dai thế à? Ta còn bị đâm một kiếm mà vẫn chưa tính sổ đây này!" Nhưng nghĩ lại, Quý Tử Trạc cũng thấy... nếu hắn rơi vào tình huống này thì đúng là có chết cũng không thể nhịn. Nói trắng ra, vẫn là do Tiểu sư muội của hắn quá đáng ghét. Khắp tu tiên giới e là không tìm được kẻ thứ hai bị người ta hận đến mức này. Hắn nhịn không được, quay sang hỏi: "Trong cửa đá rốt cuộc là ai? Tại sao bọn họ không chịu mở cửa?" Nhị sư tỷ Kha Tâm Lan nhíu chặt mày, đáp: "Là người của Thất Tinh Tông." Thất Tinh Tông... ? Kha Tâm Lan tiếp tục giải thích: "Bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn coi thường tán tu lang bạt khắp nơi. Dù chúng ta là người của Thanh Huyền Tông, nhưng trong mắt họ cũng chẳng khác gì tán tu cả." Quý Tử Trạc sầm mặt: "Cho nên bọn họ thà để các ngươi bị giết ngoài này chứ không mở cửa cho các ngươi vào cùng trốn sao?" Tam sư tỷ Mạc Nhược Lâm cười lạnh: "Đâu chỉ vậy. Cánh cửa đá này vốn là chúng ta phát hiện ra trước và báo cho bọn họ biết. Kết quả, trong lúc chúng ta bị con mãng xà cản đường, bọn họ liền tranh thủ trốn vào trước sau đó đóng chặt cửa lại, bỏ mặc chúng ta ở bên ngoài." Tứ sư tỷ Hoa Thi Tình cũng nghiến răng tiếp lời: "Bất kể chúng ta cầu xin thế nào thì bọn họ cũng không chịu mở cửa. Họ sợ lúc mở cửa, con mãng xà sẽ nhân cơ hội xông vào tấn công khiến chính bọn họ gặp nguy hiểm." Nghe xong, Quý Tử Trạc giận đến mức suýt bốc khói đầu. Hắn sớm biết người của Thất Tinh Tông mặt dày vô sỉ, nhưng không ngờ lại có thể tệ đến mức này. Lần trước hắn còn không tức giận đến vậy, vì dù sao cũng chẳng thèm để ý ánh mắt của người khác. Nhưng lần này, chuyện này liên quan đến tính mạng của đồng môn hắn. Một người ở phía sau vội la lên: "Giờ phải làm sao đây? Tiểu sư muội của các ngươi sắp không chịu nổi nữa rồi! Hay là để nàng bay đến chỗ chúng ta, chúng ta cùng nhau giúp nàng cầm cự?" Quý Tử Trạc nói: "Chờ một chút, ta đi báo tình hình cho nàng trước." Hắn lập tức bay lên, để Kha Tâm Lan phía dưới lo lắng đến mức nắm chặt vạt áo. "Báo với Tiểu sư muội có ích gì? Nàng cũng mới chỉ Trúc Cơ, tự thân nàng còn lo chưa xong! Không được, nhất định phải tìm cách cứu nàng mau!" "Nhị sư tỷ, ngươi nói đi, chúng ta nhất định sẽ hết sức phối hợp!" Lúc này, Quý Tử Trạc đã đến giữa không trung, vừa cùng Diệp Linh Lang tránh né công kích của con mãng xà, vừa nhanh chóng kể lại tình huống. Nghe xong, Diệp Linh Lang tức đến giật khóe miệng. Lại là Thất Tinh Tông? Lần trước, Thất sư huynh của nàng bị bọn họ bịa đặt nói xấu, lần này lại cố ý đẩy mấy sư tỷ của nàng vào chỗ chết. Tông môn này trong nguyên tác không phải rất quang minh chính đại hay sao? Chẳng phải sau này còn có đại nữ chủ Diệp Dung Nguyệt vì tông môn mà chiến đấu nhiệt huyết nữa à? Thế quái nào mà bây giờ bọn họ lại làm ra toàn mấy chuyện bỉ ổi như vậy? Suốt ngày mở miệng ra là "danh môn chính phái", nhưng hành động lại chẳng khác gì tà môn ngoại đạo. Không được. Chuyện này nếu nàng vẫn nhịn thì sau này Thanh Huyền Tông còn có thể ngẩng đầu lên nổi nữa không? Đệ tử Thanh Huyền Tông chẳng lẽ mãi mãi chỉ có thể bị người ta chèn ép, khinh bỉ thế sao? Nếu cứ thế này, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị coi là lũ nhân vật phản diện, để người khác tùy ý giẫm đạp mà thôi. Diệp Linh Lang càng nghĩ càng giận, mà đầu càng giận lại càng sáng suốt. Một giây sau, nàng đã có chủ ý. "Thất sư huynh, muội có cách xử lý bọn họ rồi!" Quý Tử Trạc giơ ngón tay cái với Diệp Linh Lang, trong lòng thầm nghĩ không có Tiểu sư muội thì cái đầu hắn cũng chẳng nghĩ ra nổi cách nào. Lúc đó, đệ tử Thất Tinh Tông vẫn còn đang ngồi xổm sau cửa đá bàn bạc xem bước tiếp theo nên làm gì. Không lẽ cứ trốn mãi ở đây thế này sao? Phía ngoài có con mãng xà vảy bạc vẫn đang giận dữ gầm thét, âm thanh vang vọng khắp hẻm núi, mặt đất dưới chân còn rung lên không ngừng. Nhưng dần dần, bọn họ cũng nhận ra có cái gì đó sai sai. Trước đây, con mãng xà này chỉ lao tới một hướng duy nhất, nhưng giờ thì nó như đang chạy loạn khắp hẻm núi. Hơn nữa, nếu trước đây cứ cách nửa canh giờ nó mới gầm lên một lần, thì bây giờ vừa rống xong câu trước đã lập tức gào lên câu sau, gào đến mức màng nhĩ của bọn họ đều đang ong ong hết cả. Ý thức được bên ngoài có biến, đệ tử Thất Tinh Tông vội vàng áp mắt vào cửa đá muốn soi ra ngoài kiểm tra tình hình. Nhưng chưa kịp thấy gì, bọn họ đã bị một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đập vào mắt dọa cho giật bắn cả mình. "A!" Đệ tử kia hoảng hồn lùi lại, người phía sau vội đẩy hắn ra, tự mình áp mắt vào nhìn, rồi cũng la oai oái mà nhảy ra. Cứ thế, từng người một nối đuôi nhau lần lượt soi ra ngoài. "Các ngươi thích ngắm mỹ mạo của ta đến vậy cơ à?" Diệp Linh Lang mỉm cười ngọt ngào: "Vậy thì cứ nhìn cho đã mắt đi nhé!" Xa xa sau cửa đá, Tạ Lâm Dật đang nhíu mày nhìn đám đệ tử xôn xao. Hắn trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì mà cả đám nhốn nháo lên thế?" "Đại... Đại sư huynh! Nàng... nàng tới gần cửa đá rồi!" Mày Tạ Lâm Dật càng nhíu chặt. Đám này nói linh tinh gì vậy? Cửa đá có cấm chế, ngay cả con mãng xà hung tợn kia còn không tới gần được, sao lại có người có thể tiến sát cơ chứ? Chính nhờ cấm chế này mà bọn hắn mới có thể an toàn trốn ở đây lâu như vậy. "Đừng có nói nhảm! Rảnh rỗi quá không có việc gì làm à?" Tạ Lâm Dật quát lớn. Hắn đứng phắt dậy, khí thế Đại sư huynh lập tức tỏa ra: "Cút hết vào cho ta! Nghĩ không ra cách thì ngồi im, còn cứ náo loạn la hét làm gì?" Đệ tử xung quanh bị mắng té tát, lập tức rụt cổ lùi lại, nhường ra một lối đi. Tạ Lâm Dật đi tới cửa đá, cúi xuống nhìn qua lỗ quan sát. Xa xa ngoài cửa đó là Diệp Linh Lang đang đứng đó. Nàng căn bản không hề đến gần! Hơn nữa, rõ ràng đang bị cấm chế đánh bật lui liên tục, thế thì có gì đáng sợ chứ? Mà khoan đã... Diệp Linh Lang? Gương mặt Tạ Lâm Dật chợt nở một nụ cười dữ tợn. Lần trước ở Tây Sơn bí cảnh, nàng làm hắn mất hết mặt mũi. Không ngờ ở đây lại gặp lại rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp. Nhìn tình cảnh hiện tại của nàng, trong lòng hắn bỗng thấy sảng khoái không nói nên lời. "Diệp Linh Lang, ngươi cũng có ngày hôm nay!" Hắn cười ha hả, giọng tràn đầy khoái trá. "Ta sẽ đứng đây nhìn ngươi bị con mãng xà nghiền thành thịt vụn! Ngươi chờ chết đi, ta tuyệt đối sẽ không mở cửa đâu!" "Tạ Lâm Dật, mồm ngươi nổ như pháo vậy là có ý gì? Ngươi có bản lĩnh thì bước ra đây xem nào!" "Diệp Linh Lang, khích tướng với ta vô dụng thôi! Có giỏi thì tự ngươi vào đây đi!" Tạ Lâm Dật bật cười ngạo nghễ, nhưng đang cười dở thì hắn bỗng dưng cứng họng, nụ cười trên môi đột nhiên tắt ngúm.