Chương 32: Tiểu Sư Muội Ai Gặp Cũng Sợ

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:28:23

Nếu các sư huynh ở đây biết có một thứ gọi là điện thoại di động, thì họ sẽ hiểu tại sao Diệp Linh Lang lại dễ dàng biết cách sử dụng cái bàn xoay này. Nhưng họ không biết chuyện đó, mà nàng cũng lười giải thích, nên nàng cứ thế xem bọn họ trố mắt đứng hình ở bên cạnh bàn xoay nhìn mình hồi lâu. Sau một lúc cứng đờ, cuối cùng họ cũng miễn cưỡng tiếp thu được sự thật. "Thật ra bọn ta cũng không rõ mình cần pháp quyết gì. Ngoại trừ mấy cái pháp quyết cơ bản, mỗi tông môn đều có công pháp riêng, nhưng Thanh Huyền Tông có pháp quyết gì đặc biệt thì bọn ta cũng chịu, nên giờ cũng không biết phải tìm cái gì." Bùi Lạc Bạch vừa nói xong, Ninh Minh Thành và Quý Tử Trạc cũng đồng tình gật đầu. Từ bé đến giờ chưa từng được sư phụ truyền thụ cái gì, vậy thì làm sao biết pháp quyết lợi hại của Thanh Huyền Tông nằm ở đâu mà tìm? "Không sao, cứ tìm đại là thấy thôi." Diệp Linh Lang bình tĩnh đáp, tay đã thao tác trên mâm tròn nhanh như điện xẹt. Một tia kim quang lóe lên, giữa bàn xoay đã xuất hiện một quyển sách. Nàng nhặt lên, đưa cho Bùi Lạc Bạch. "Đại sư huynh, huynh xem thử cái này thế nào?" Bùi Lạc Bạch đón lấy cuốn sách, vừa nhìn tên hai mắt hắn đã sáng rực lên, vội vàng lật ra đọc tiếp. Đọc đến đâu nhập thần đến đó, khuôn mặt băng lãnh hiếm hoi hiện lên một nụ cười rực rỡ. Đến khi khép sách lại, ánh mắt hắn đã như có thể soi sáng một trăm dặm. "Tiểu sư muội! Ngươi làm sao tìm được quyển này? Rất hợp với ta! Đây là pháp quyết tầng bảy đó!" Trong hạ tu chân giới, phổ biến nhất là pháp quyết tầng một, tầng hai. Lên đến tầng ba, tầng bốn đã là được coi là độc môn bí pháp của các tông môn, được cất giữ vô cùng nghiêm ngặt cẩn mật. Những tông phái lớn như Thất Tinh Tông còn có thể có pháp quyết tầng năm, nhưng lên tầng sáu thì chắc chắn đã là chí bảo hiếm thấy. Còn tầng bảy thì cả hạ tu chân giới này chỉ có bốn đại tông môn may ra mỗi nhà có được một bản xem như bảo vật trấn tông, cấp độ quý giá thì không cần bàn cãi. Vậy mà Diệp Linh Lang lại cứ thế tiện tay lôi ra một quyển pháp quyết tầng bảy từ trong lầu sáu của Tàng Thư Các Thanh Huyền Tông? Bùi Lạc Bạch chớp mắt: "..." Hắn đây là cứ nhẹ nhàng như không mà ôm được bảo vật trấn tông của nhà người ta thì phải? Pháp quyết này mà luyện tốt thì toàn bộ hạ tu chân giới có thể đi ngang đi dọc không ngán một nhân vật nào! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy vô cùng phấn khích. Còn một điều đáng sợ hơn là, ở chỗ khác thì pháp quyết này có thể là bảo vật trấn tông, còn ở Thanh Huyền Tông thì lại chỉ là một quyển sách ngẫu nhiên được nhặt ra từ Tàng Thư Các!... Rốt cuộc, cái tông môn này làm sao mà lụi bại đến mức độ như ngày hôm nay vậy trời? "Muội biết Đại sư huynh là Kim hệ đơn linh căn, lại còn là cao thủ dùng kiếm, nên đã thử sàng lọc ra pháp quyết phù hợp với huynh nhất." Diệp Linh Lang giải thích. Nhìn thấy một quyển pháp quyết tầng bảy, Ninh Minh Thành và Quý Tử Trạc lập tức đỏ mắt, ánh nhìn ghen tị như sắp hóa thành thực thể. Hai người ba chân bốn cẳng lao đến, bám chặt lấy Diệp Linh Lang. "Tiểu sư muội tốt của ta! Mau giúp ta tìm thử xem có cái gì phù hợp không?" "Được rồi." Diệp Linh Lang lại lướt tay trên mâm tròn, nhanh chóng lôi ra một bản pháp quyết Hỏa hệ cho Ninh Minh Thành, và hai bản Thủy hệ cho Quý Tử Trạc. Tất cả... đều là pháp quyết tầng bảy. Hai vị sư huynh giật mình, tay cầm sách vẫn còn run rẩy liên hồi. "Thế nào? Nếu thấy chưa ổn thì muội có thể sàng lọc lại theo điều kiện khác." "Không cần không cần! Ta sớm đã mắc kẹt ở bình cảnh, vẫn luôn tìm kiếm pháp quyết mới, không ngờ nó lại tới đúng lúc thế này!" Ninh Minh Thành kích động vừa nói vừa lật sách xem. "Tiểu sư muội, phần đại lễ này ta nhận! Sau này nhất định sẽ trả lại ngươi một phần quà lớn hơn!" Quý Tử Trạc ôm chặt hai quyển pháp quyết, phấn khích ngồi một góc đọc chăm chú. Còn Bùi Lạc Bạch, người đầu tiên cầm sách, đã bắt đầu thử tu luyện luôn rồi. Nhìn thấy các sư huynh học tập hăng say như thế, Diệp Linh Lang bất giác thấy cực kì cảm động. Đúng rồi đấy, cứ phải như thế này mới đúng. Toàn bộ đều chăm chỉ tu luyện cho ta! Đợi Thanh Huyền Tông trở thành tông môn mạnh nhất, xem ai còn dám tới gây chuyện nữa không! Cảm xúc dâng trào, nàng lại thao tác sàng lọc, tìm ra thêm một đống pháp quyết phù hợp. Khi ba vị sư huynh còn đang đắm chìm trong niềm vui tìm được pháp quyết mới, đột nhiên lại thấy một đôi giày nhỏ màu đỏ xuất hiện trước mặt mình, trên giày còn được thêu một đóa hồng liên tinh xảo. Cả ba đồng loạt ngẩng đầu. Trước mắt họ, Diệp Linh Lang đang ôm một chồng pháp quyết cao ngất, che mất luôn cả khuôn mặt. Chỉ thấy sách, sách, và sách. Một giây trôi qua... Trong lòng ba người đồng thời dâng lên một dự cảm không lành. Một giây tiếp theo, chỉ thấy nàng thả hết đống sách xuống bên cạnh ba người, rồi ngẩng đầu nở một nụ cười vô cùng khả ái. "Sư huynh, chỗ sách này đều là pháp quyết muội đã cất công lục lọi tìm kiếm cho các huynh đấy, cũng không nhiều lắm đâu, mỗi người chỉ có tầm mười bản thôi! Dựa vào thiên phú và độ chăm chỉ của các huynh, không bao lâu nữa nhất định có thể học xong. Đừng có tiếc không dám học, cứ luyện hết đi, học hết rồi muội sẽ lại đi tìm cuốn khác cho! Pháp quyết ở đây nhiều lắm!" Ba người: "..." Chờ chút, vừa rồi bọn họ nghe lầm phải không? Mười bản? Bùi Lạc Bạch siết chặt quyển kiếm quyết trong tay, cố kiềm chế để không run rẩy. Ninh Minh Thành thì lỡ tay, sách đang cầm rơi cái bịch xuống đất. Còn Quý Tử Trạc vừa mới há miệng định nói, suýt chút nữa thì bị nước miếng của mình sặc chết, giờ còn đang ho đến mức nước mắt nước mũi dàn dụa. Những pháp quyết này, từng quyển từng quyển đều là hàng hiếm! Mà không chỉ hiếm, gần như tất cả đều là tầng bảy, thậm chí còn có một số... lên tới tầng tám! Ở hạ tu chân giới, pháp quyết tầng sáu đã là chí bảo của các đại tông môn. Tầng bảy thì đếm trên đầu ngón tay, chỉ có bốn đại tông phái mới dám nhận là có. Còn tầng tám thì căn bản là thuộc vào hàng thần thoại rồi! Một quyển thôi cũng đủ để mấy lão tổ đấu nhau tranh giành đến lật cả trời. Mà bây giờ, Tiểu sư muội vừa hồn nhiên vừa ngọt ngào của bọn họ lại thản nhiên như đang phát cơm từ thiện, tiện tay quăng xuống mỗi người mười quyển? Không lẽ nàng thật sự cho rằng việc luyện mấy pháp quyết quý giá này cũng dễ như hàng ngày ăn cơm uống nước? Nàng thật sự nghiêm túc sao? Ba người trố mắt nhìn Diệp Linh Lang, một chữ cũng không nói ra được. Nhưng điều này không ngăn cản nàng tiếp tục chia sách, phát cho từng người như thể đang phát tài liệu ôn thi học kì. Sau một hồi hoảng loạn, ba người cầm sách trong tay mà cảm giác như đang ôm cả một kho báu. Diệp Linh Lang chia xong sách thì đứng khoanh tay, nghiêm túc nói tiếp: "Muội đã tính toán thử rồi, từ giờ đến Đại Hội Đỉnh Phong còn khoảng nửa năm nữa. Thời gian nửa năm để các huynh học xong đống này chắc chắn không thành vấn đề. Đến lúc đó, danh tiếng Thanh Huyền Tông chúng ta tất cả đều phải nhờ vào các huynh đấy!" Ba người: "???" Bùi Lạc Bạch hắng giọng: "Tiểu sư muội, Thanh Huyền Tông đúng là nằm trong Tông môn Liên minh , nhưng từ trước đến giờ chúng ta chưa từng bao giờ tham gia Đại Hội Đỉnh Phong lần nào." "Chẳng trách người ngoài không một ai biết Thanh Huyền Tông là cái gì cả! Bao nhiêu năm như vậy chúng ta không ai tham gia, ngay cả đến một cái xếp hạng cũng không có! Sư phụ cũng chưa từng để ý đến chuyện này sao?" "Hắn nói danh tiếng chỉ là hư ảo, đều không phải việc gì trọng yếu." "Hắn nói thế là các huynh cũng tin thế luôn à? Hắn còn vụng trộm giấu tầng sáu của Tàng Thư Các không cho chúng ta biết đấy! Tuy bây giờ chúng ta cũng lén lút lên đó không nói cho hắn biết, nhưng mà Thanh Huyền Tông vẫn cần có danh tiếng chứ!" "Nhưng vì sao lại cần?" "Các huynh thử nghĩ mà xem." Diệp Linh Lang khoanh tay, nghiêm túc phân tích: "Lần trước ở trong bí cảnh Tây Sơn, nếu Thất sư huynh báo ra danh hiệu Thanh Huyền Tông, mà Thanh Huyền Tông lại là một danh môn chính phái có tiếng tăm lừng lẫy, thì đám người kia còn dám bịa đặt nói huynh là ma tu nữa không? Tất nhiên là không rồi! Lúc đó huynh còn có thể quang minh chính đại phản bác bọn chúng, ai còn dám cướp đi Sí Liệt Vân Điểu của huynh nữa chứ?" Quý Tử Trạc sững người, cảm thấy lời này rất có lý. Đúng vậy! Thất Tinh Tông chính là ỷ vào chuyện Thanh Huyền Tông chẳng ai biết đến, không có tiếng tăm, nên mới dám gán cho hắn cái danh ma đầu, sau đó đường đường chính chính cướp linh thú của hắn. Nếu khi đó Thanh Huyền Tông có danh vọng thì hỏi xem ai dám làm vậy? Quả nhiên, danh tiếng vẫn rất quan trọng!