Chương 19: Đồ Hỗn Láo, Nhận Một Kiếm Của Ta Đây

Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Vị Tiểu Hề 21-07-2025 09:27:56

"Nếu ngươi nói hắn là Thất sư huynh của ngươi, vậy cũng coi như là người trong Tông môn Liên minh. Vậy thì mời hắn giải thích một chút: Vì sao lại phong tỏa bí cảnh, đánh trọng thương các đệ tử Thất Tinh Tông ta rồi còn cướp đi Sí Liệt Vân Điểu của bọn ta?" Đại sư huynh đã bị thương, lúc này Diệp Dung Nguyệt chỉ có thể đứng ra bảo vệ danh dự cho Thất Tinh Tông. Nếu không, tông môn mất đi người đứng đầu, chắc chắn sẽ bị kẻ khác ức hiếp đến chết! Diệp Linh Lang quay lại nhìn Quý Tử Trạc, lạnh nhạt nói: "Thất sư huynh, vừa rồi chúng ta đã nghe qua lời kể của bọn họ. Giờ đến lượt huynh nói cho mọi người nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Thế nhưng Quý Tử Trạc lại không hề vội vã biện minh. Hắn chỉ hớn hở nhìn Diệp Linh Lang, sau đó hào hứng quay sang hỏi Bùi Lạc Bạch: "Đại sư huynh, đây là Tiểu sư muội mới của chúng ta phải không?" Bùi Lạc Bạch gật đầu: "Đúng vậy." Quý Tử Trạc cười tươi như mặt trời: "Trông nàng đáng yêu thật đấy! Hơn nữa còn vừa thông minh vừa gan dạ. Nãy giờ nàng vẫn luôn bênh vực đệ đúng không?" Bùi Lạc Bạch nhướng mày, chậm rãi đáp: "Nói chính xác hơn là, nàng vượt ngàn dặm xa xôi, lôi ta từ trong tông môn tới đây, chỉ để làm người bênh vực cho đệ." Mắt Quý Tử Trạc sáng rực lên, nụ cười trên gương mặt trẻ con càng thêm rạng rỡ. "Sư phụ bình thường làm việc không đáng tin cậy, nhưng đệ tử mà người thu nhận thì ai cũng rất ưu tú. Tiểu sư muội, xin chào muội!" Diệp Linh Lang không kiên nhẫn: "Thất sư huynh, chào hỏi để sau đi. Giờ huynh mau nói rõ mọi chuyện vừa rồi trước đã." "Được, ta nghe lời muội." Diệp Linh Lang suýt bật cười vì bất lực. Sư huynh của nàng rõ ràng đang bị người ta vu oan, sắp sửa bị vây đánh hội đồng, vậy mà cứ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Hắn chẳng thèm quan tâm ai nói gì, cũng chẳng bận tâm đến tình thế căng thẳng xung quanh. Toàn bộ ánh mắt và sự chú ý của hắn dường như chỉ dồn hết vào... Tiểu sư muội mới đến. Cứ như thể có Tiểu sư muội mới là chuyện quan trọng nhất trên đời này, còn mấy kẻ đang gây náo loạn đòi chất vấn hỏi tội xung quanh cũng chẳng đáng để liếc mắt một cái. "Hơn một tháng trước, ta nghe sư phụ nói người muốn đi dự đại hội thu đồ lần này, sẽ mang thêm đệ tử mới về. Lúc đó ta đã nghĩ, có đệ tử mới nhập môn, ta phải chuẩn bị một lễ gặp mặt. Vì vậy, ta cứ nghĩ mãi mà vẫn chưa chọn được món nào vừa ý, thế là chạy đi tìm kiếm khắp nơi. Cho đến hôm qua, ta tình cờ phát hiện ra bí cảnh Tây Sơn có dấu hiệu dị động..." "Ta đi vào bí cảnh, sau đó phát hiện ra một con Sí Liệt Vân Điểu. Con chim này có lông vũ vô cùng cứng rắn, phòng ngự cực mạnh, là nguyên liệu rất quý hiếm có thể dùng để luyện pháp bảo phòng ngự. Ta liền nghĩ nếu có thể bắt được nó rồi nhờ Tam sư tỷ chế tạo một món pháp bảo, vậy là đã có quà nhập môn cho Tiểu sư muội." "Nào ngờ, trong lúc ta đang đối phó với con chim này, mấy người bọn hắn lại mai phục đánh lén ta từ phía sau! Bọn hắn muốn cướp đi Sí Liệt Vân Điểu của ta, nhưng ta nhất quyết không chịu, thế là đánh nhau." "Ta thấy bọn hắn chẳng qua chỉ là đệ tử Trúc Cơ kỳ, tuy hành vi hèn hạ nhưng thực lực quá cùi, nên ta cũng lười tốn công ra tay. Ta chỉ dạy dỗ một chút rồi đuổi bọn hắn đi." "Nhưng thật trùng hợp là lúc đó bí cảnh bỗng nhiên lung lay, có dấu hiệu như sắp sụp đổ. Ta định nhanh chóng bắt lấy Sí Liệt Vân Điểu rồi rời đi, nhưng khi đi đến cửa mới phát hiện mấy người bọn hắn đã phong tỏa cửa ra mất rồi!" "Ta đoán bọn hắn sợ có kẻ khác đến tranh giành lợi ích, nên vừa đi vào là đã lập tức phong tỏa bí cảnh. Không ngờ giờ lại thành tự hại chính mình!" "Không thể ra ngoài nên ta chỉ có thể cố gắng củng cố bí cảnh, tránh cho nó sụp đổ quá nhanh. Ta đã tốn không ít công sức để tu bổ mới có thể tạm thời ngăn chặn quá trình sụp đổ, giữ lại mạng sống cho tất cả mọi người." Quý Tử Trạc cười lạnh một tiếng. "Kết quả thì hay rồi. Vừa thấy có người đến cứu viện, bọn hắn liền lập tức lật mặt, quay đầu đổ tội vu oan cho ta, nói ta vì cướp Sí Liệt Vân Điểu mà ra tay làm bị thương bọn hắn, còn phong tỏa cửa vào bí cảnh. Giờ lại dẫn người đến muốn cùng tập thể vây đánh ta nữa." "Nếu hôm nay Đại sư huynh và Tiểu sư muội không đến, e rằng sau khi ta hao hết sức lực để tu bổ bí cảnh, thì thật sự cũng chẳng còn sức đâu mà đánh lại bọn hắn. Đến lúc đó, chỉ có thể chật vật bỏ chạy, rồi mặc kệ bọn hắn muốn vu oan giá họa thế nào thì cũng chịu." Những đệ tử tông môn khác sau khi nghe xong phiên bản này thì ai nấy đều sững sờ, kinh ngạc không thốt nên lời. Nếu như không phải Diệp Linh Lang từ đầu đến giờ vẫn luôn liều mạng ngăn cản, có khi bọn họ thực sự đã hùa theo Thất Tinh Tông cùng nhau tiêu diệt tên "tiểu ma đầu" này rồi! Nhưng vấn đề bây giờ là, cả hai bên đều một mực khẳng định mình đúng, bên kia mới là kẻ gây tội. Vậy rốt cuộc bên nào là người nói thật? Nghe xong lời kể của Quý Tử Trạc, những gì Diệp Linh Lang suy đoán trong lòng đã hoàn toàn được chứng thực. Lối vào bí cảnh thực ra là do chính đệ tử Thất Tinh Tông tự mình phong tỏa, vậy mà giờ lại đổi trắng thay đen quay sang vu oan giá họa cho người khác? Còn Quý Tử Trạc, một tu sĩ Kim Đan kỳ, chạy đến một bí cảnh dành cho Trúc Cơ kỳ chỉ vì muốn chuẩn bị quà tặng cho Tiểu sư muội mới nhập môn, nghe qua đã thấy là người chẳng có chút tâm cơ nào cả, lại còn hơi quá ngây thơ, đơn thuần đến mức khó tin. Đáng tiếc, trong nguyên tác nguyên chủ không gia nhập Thanh Huyền Tông mà lại cố chấp đi theo Diệp Dung Nguyệt vào Thất Tinh Tông. Kết quả là năm đó, Thanh Huyền Tông không có Tiểu sư muội mới nào, còn Quý Tử Trạc sau khi tốn biết bao công sức vẫn bị bọn người đoạt mất Sí Liệt Vân Điểu. Mà thật ra, cho dù có lấy được Sí Liệt Vân Điểu thì cũng chẳng có ai để tặng. Chuyện này đã chứng minh Quý Tử Trạc thực sự là một người có nội tâm vô cùng thật thà đơn giản, lại còn hơi nóng nảy bộp chộp. Bằng không thì làm sao đến chuyện đệ tử mới nhập môn là sư muội hay sư đệ cũng không hỏi cho rõ, đã vội vàng chạy đi chuẩn bị lễ vật? Nói người như hắn sẽ tính toán tâm cơ để hãm hại mấy tên đệ tử Trúc Cơ kỳ của Thất Tinh Tông, sau đó khiến bản thân mang tiếng xấu khắp nơi? Xin lỗi, quá vô lý, Diệp Linh Lang không tin một chữ! May mà lần này nàng đến kịp, không để cho vị Thất sư huynh ngây thơ này khổ tâm chuẩn bị lễ vật cho nàng rồi lại phải chịu nỗi oan lớn như vậy. May mà vẫn kịp, mọi chuyện vẫn còn có thể xoay chuyển! "Ngươi ngậm máu phun người! Đệ tử Thất Tinh Tông chúng ta quang minh lỗi lạc, sao có thể làm ra những chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy! Chỉ có mấy tông môn hạ đẳng như các ngươi mới dùng đến mấy thủ đoạn trộm cắp cướp đoạt đáng khinh đấy thôi!" Một tên đệ tử Thất Tinh Tông nghiến răng nghiến lợi, chỉ thẳng vào Quý Tử Trạc mà mắng. Quý Tử Trạc nghe vậy thì tức đến mức suýt nổ tung. "Ngươi vu oan ta thì thôi, lại còn dám nhục mạ tông môn của bọn ta?" Quý Tử Trạc nhanh như cắt giơ tay lên, linh lực bùng nổ, chuẩn bị ra tay dạy dỗ tên kia một trận. Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ thì đã thấy Diệp Linh Lang phi thân lên trước, vung thanh kiếm trắng trong tay đập thẳng xuống mặt đối phương! Đám đệ tử tông môn khác trợn tròn mắt: "!!!" Lại nữa à? Đây đã là lần thứ ba nàng ném thanh kiếm này ra rồi đấy! Hai lần trước đều đã vả thẳng vào mặt đệ tử Thất Tinh Tông, đừng nói lần này lại thế nữa chứ? Không thể nào đi? Nàng chỉ là một Trúc Cơ kỳ thôi mà! Mọi người đều nín thở, ánh mắt dán chặt vào thanh kiếm bạc đang bay vèo vèo trên không trung. Tên đệ tử Thất Tinh Tông: [Hừ! Còn định đánh lén ta như khi nãy đánh lén Đại sư huynh chứ gì? Ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi, chút thủ đoạn vụng về cùng tu vi thấp kém này làm sao có thể thành công được? Chờ xem ta trừng trị nàng thế nào!] Thất sư huynh Quý Tử Trạc: [Hỏng bét rồi! Tiểu sư muội chẳng những tu vi thấp, mà kỹ thuật đánh nhau cũng... thực sự quá tệ. Cái tư thế ném kiếm này giống y như đang vứt rác vậy! Chắc chắn không thể trúng, mà có khi còn bị mọi người chê cười! Ta phải mau nghĩ cách cứu vãn tình hình cho muội ấy mới được!] Thất Tinh Tông - Diệp Dung Nguyệt: [Không thể nào! Ta không tin chiêu này của nàng còn có thể thành công lần nữa! Rõ ràng chỉ là một phế vật tư chất chẳng ra gì, chắc chắn là không thể, không thể làm được, xin đừng để nàng làm được!] Đại sư huynh Bùi Lạc Bạch: [Mị lực của Tiểu sư muội đã đạt đến trình độ này rồi sao! Dù kĩ thuật ném kiếm của nàng có đơn giản đến đâu, thì thanh kiếm này cũng tự biết tìm đường bay đến trúng mục tiêu cho nàng! Thật sự là rất đáng mừng!] Lúc này, mặc kệ trong lòng mỗi người đang nghĩ gì, ánh mắt bọn họ đều gắt gao dõi theo quỹ đạo bay của thanh kiếm bạc, không dám chớp mắt lấy một lần. Phía bên kia, tên đệ tử Thất Tinh Tông đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, dốc toàn lực muốn tung ra một đòn quyết định, hòng cứu vớt lại chút thể diện cuối cùng cho Đại sư huynh nhà mình. "Đồ hỗn láo! Dám nhục mạ tông môn ta, nhận một kiếm của ta đây!" Lúc Huyền Ảnh rời tay bay vút ra ngoài, để tăng khí thế cho bản thân, Diệp Linh Lang còn thét lên một tiếng đầy uy phong.