Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước
Vị Tiểu Hề21-07-2025 09:28:36
Chỉ thấy ngay bên trái nàng và Quý Tử Trạc, có một nhóm người đang cưỡi kiếm bay lơ lửng, hướng đi cũng là Đại Kim Sơn.
Đám này ai nấy trông cũng còn trẻ, dẫn đầu là một vị sư huynh thoạt nhìn cũng ngang ngang tầm tuổi Đại sư huynh nhà nàng. Phía sau hắn là mấy sư đệ sư muội lớn hơn nàng và Thất sư huynh một chút, tầm tuổi như Lục sư huynh.
Nhìn bọn họ đồng phục chỉnh tề thế kia, khỏi cần đoán cũng biết là đệ tử tông môn. Đến khi thấy họa tiết mặt trăng màu tím thêu trên tay áo họ, Diệp Linh Lang chợt hơi khựng lại.
Đây chẳng phải đệ tử Ẩn Nguyệt Cung hay sao?
Ẩn Nguyệt Cung, Thất Tinh Tông, Côn Ngô Thành, Liệt Dương Điện là bốn đại tông môn mạnh nhất trong hạ tu chân giới, mỗi bên đều có một phong cách riêng, nhưng điểm chung là đều là những môn phái rất đáng gờm.
Bọn họ vốn đang trò chuyện bàn tán, chợt nhận ra "chính chủ" đang nhìn lại mình thì lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.
Rồi lại có ai đó len lén thì thầm: "Dung mạo của nàng thật là đáng yêu quá, không biết có phải là tiểu thư thế gia không nhỉ?"
Lúc này, vị đệ tử dẫn đầu của Ẩn Nguyệt Cung đang chắp tay thi lễ với họ: "Là do ta quản thúc không chu toàn, để cho sư huynh sư muội vô lễ với cô nương rồi. Tại hạ thay mặt bọn họ xin lỗi, mong cô nương rộng lòng bỏ qua cho. Bọn họ lần đầu ra ngoài, còn thiếu kiến thức nên đã lỡ lời mạo phạm."
Diệp Linh Lang nghe vậy thì bình thản đáp: "Bọn họ nói sự thật thôi mà, cũng không tính là mạo phạm. Tu tiên giới đúng là không có kì kiểm tra thi viết, nhưng tuổi ta còn nhỏ, chữ nghĩa còn chưa rành lắm, ta vẫn đang cố gắng đọc sách để không trở thành kẻ mù chữ đây này."
Câu trả lời của nàng làm đám đệ tử Ẩn Nguyệt Cung chợt thoáng sững sờ. Nàng cứ thế nói thẳng với người xa lạ rằng mình không biết chữ luôn à? Không cần che giấu, cứ thế thản nhiên thừa nhận vậy á?
Mà nàng vẫn còn chưa dừng lại: "Còn nữa, ta ngự kiếm chưa bao giờ nhìn đường. Nếu đụng trúng ai thì coi như người đó xui xẻo, còn đụng phải núi thì coi như là ta xui xẻo thôi."
Nghe tới đây, đám đệ tử Ẩn Nguyệt Cung cứng đờ người tại chỗ.
Ừm... nghe cũng hợp lý đấy nhỉ, mà sao lại cứ có cảm giác sai sai là như thế nào?
"Với cả, ta đúng là hơi nhỏ thật, nhưng không phải nhỏ như cọng giá đỗ đâu." Nàng ngừng một nhịp, sau đó nở nụ cười nhẹ, nói tiếp: "Bởi vì ta còn nhỏ hơn cả giá đỗ nữa."
Vừa dứt lời, cả người nàng bỗng thu nhỏ lại gấp trăm lần, từ một người sống sờ sờ hóa thành... một hạt chỉ to hơn hạt đậu xanh chút xíu!
Màn biến hóa này khiến đám đệ tử Ẩn Nguyệt Cung chết lặng giữa trời, đến nỗi chẳng ai kịp làm ra phản ứng gì. Nhưng một giây sau, Diệp Linh Lang lại trở về hình dáng ban đầu. Nàng khẽ nhếch môi, cười như cầu vồng rực rỡ sau mưa.
"Cuối cùng, vị đạo hữu vừa khen ta khả ái đâu rồi? Ngươi đúng là rất tinh mắt đó!"
Một loạt thao tác của nàng làm đám người Ẩn Nguyệt Cung đơ ra như tượng, bao gồm cả vị sư huynh cầm đầu. Hắn há miệng nguyên cả nửa ngày, nhưng đều không thốt nổi một lời nào.
Diệp Linh Lang rất hài lòng với phản ứng này của bọn họ. Nói xong nàng lại cúi đầu tiếp tục vẽ phù, vừa rồi đã dùng hết một tấm Thu Nhỏ phù rồi, phải vẽ bổ sung lại thôi.
Bên này, đám đệ tử Ẩn Nguyệt Cung cũng bắt đầu xôn xao.
"Sư huynh, nàng thú vị quá đi mất! Ta rất là thích nàng!"
"Bọn họ chỉ có hai người thôi nhỉ, hay chúng ta kết bạn đồng hành với họ đi?"
"Đúng đúng, nàng còn có thể biến lớn thu nhỏ, mà lại đáng yêu như thế, nhìn qua là đã thấy rất lợi hại rồi!"
Quý Tử Trạc nghe trọn cuộc đối thoại này xong thì lông mày khẽ giật. Mới ra cửa có chút xíu mà đã có kẻ muốn cướp Tiểu sư muội của hắn đi rồi? Bằng hữu cái gì chứ? Hắn có đồng ý bao giờ đâu? Tiểu sư muội vừa đáng yêu vừa được hoan nghênh như vậy, ai biết đám này còn có mưu đồ gì không?
Đang định mở miệng phản đối, bỗng có một đệ tử từ phía sau nhanh chóng tăng tốc bay lên, tiếp cận Diệp Linh Lang.
"Ta thấy bút của ngươi sắp hỏng rồi, vừa hay ta có một cây linh bút rất tốt, ta tặng cho ngươi nhé?"
Diệp Linh Lang ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vị sư huynh này.
So với những người khác, y phục của hắn rõ ràng hoa lệ hơn hẳn, phong thái trông cũng sang chảnh hơn nhiều. Xem ra không phải đệ tử bình thường của Ẩn Nguyệt Cung.
Mà hắn ra tay cũng rất hào phóng. Cây bút này là thượng phẩm linh bút, cả phẩm cấp lẫn chất lượng đều hơn hẳn cây đang cầm trong tay nàng. Đặc biệt là thân bút trơn nhẵn như ngọc, chỉ cần cầm lên là đã có thể cảm nhận được sự mát lạnh dễ chịu, cực kỳ phù hợp với Phù tu.
Diệp Linh Lang thực sự rất muốn cây bút này, bút của nàng cũng sắp đến giới hạn rồi. Vì thế nàng tươi cười gật đầu: "Cảm ơn đã tặng bút cho ta, vậy ta cũng phải có chút lễ đáp lại."
Nói xong, nàng lục lọi trong giới chỉ, sau một lúc thì moi ra một xấp bùa đưa cho hắn.
"Đây là lá bùa ta tự vẽ, đã sửa đổi tám lần rồi, phiên bản mới nhất đấy, đảm bảo bên ngoài không tìm được đâu. Dán một tấm thì thấy thoải mái, dán hai tấm thì siêu sảng khoái, dán ba tấm... thì trực tiếp sướng đến tận trời."
Đệ tử kia sững sờ một chút, mặc dù không biết đây là cái phù kì quái gì, nhưng cuối cùng vẫn lễ phép nhận lấy.
"Ta tên là Vũ Tinh Châu, không biết cô nương tên là gì?"
"Ta là Diệp Linh Lang."
"Diệp cô nương thật sự rất tốt! Vậy sau này chúng ta sẽ làm bạn nhé."
Vũ Tinh Châu vừa nói xong, Quý Tử Trạc đã lập tức lách một cái chen vào giữa hắn và Diệp Linh Lang, tách hai người ra rõ ràng.
"Ta là sư huynh của nàng, Quý Tử Trạc."
"Quý sư huynh, rất hân hạnh làm quen."
"Ừm. Lễ gặp mặt cũng xong rồi, ngươi có thể đi được rồi đấy."
Vũ Tinh Châu đơ mất một giây, ánh mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
"Vậy ta đi trước nhé..."
Hắn vừa định quay đi thì Đại sư huynh của hắn đã từ trên đỉnh núi bay xuống.
"Tại hạ là Từ Chi Phong của Ẩn Nguyệt Cung, không biết hai vị có phải cũng đang muốn đến Đại Kim Sơn không?"
"Ừ, đúng thế."
"Ta nghe nói trên Đại Kim Sơn gần đây xuất hiện không ít dị tượng, nguy hiểm hơn trước rất nhiều. Hay là chúng ta kết bạn đồng hành, trên đường có thể hỗ trợ lẫn nhau, hai vị thấy thế nào?"
Vừa nghe xong, đám sư đệ sư muội phía sau Từ Chi Phong liền sáng rực cả mắt, nhìn Quý Tử Trạc và Diệp Linh Lang đầy vẻ mong chờ.
Quý Tử Trạc vừa định từ chối thì Diệp Linh Lang đã nghiêng người ghé sát tai hắn thì thầm: "Thất sư huynh, đông người thì đi gây sự cũng dễ hơn. Có mấy đệ tử Ẩn Nguyệt Cung đi theo, ít nhất trông cũng có chút uy hiếp. Bằng không thì đủ loại kẻ phiền phức lại tới quấy rối, mất thời gian lắm."
Nàng và Quý Tử Trạc không mặc đồng phục môn phái, đi trên đường chắc chắn sẽ bị nhận nhầm thành tán tu. Mà trong thời buổi này, tán tu là nhóm dễ bị bắt nạt nhất, cướp của bọn họ cũng không lo bị trả thù, đánh chết cũng chẳng cần chịu trách nhiệm, vì sau lưng họ chẳng có ai chống lưng cả.
Nói cách khác, làm tán tu là thân phận nguy hiểm nhất, mà cũng dễ biến thành kẻ hay có hành động nguy hiểm nhất, luôn sẵn sàng đi cướp bóc của kẻ khác. Nếu không phải tình huống của Thanh Huyền Tông khá đặc biệt , Diệp Linh Lang cũng muốn mặc đồ của đệ tử môn phái cho đỡ phiền, ít nhất cũng sẽ không bị xem là tán tu mà phải chịu tấn công vô cớ.
Nàng không sợ bị gây phiền phức, nhưng gặp phiền phức liên tục thì lại cản trở công việc. Dù sao nàng cũng đang muốn một đường thẳng tiến đến bí cảnh Đại Kim Sơn, tận mắt chứng kiến một màn yêu hận tình thù đầy cẩu huyết giữa nam nữ chính và đám chó liếm trung thành của họ. Chuyện lớn như thế, làm sao có thể bỏ qua được!
Diệp Linh Lang đã mở miệng như vậy thì Quý Tử Trạc chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
"Vậy thì... cùng đi vậy."
Nghe thấy thế, mấy đệ tử Ẩn Nguyệt Cung lập tức vui mừng ra mặt. Để thể hiện tình hữu nghị, Vũ Tinh Châu còn ngay tại chỗ lấy ra một lá phù do Diệp Linh Lang vừa đưa, vui vẻ dán thẳng lên người mình.
Sau đó một giây... hắn lập tức rơi thẳng từ trên thân kiếm xuống.
Đám đồng môn phía sau hốt hoảng hét ầm lên: "Tiểu sư đệ!"