Chương 011: Câu đó chưa giải, đã nghe tin dữ. (2)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:08:41

Thịnh Tiểu San thấy Soái Lãng nhìn mình cười cũng cười, xem lại trang phục của mình, không có vấn đề gì cả ... Có vấn đề chỉ có ánh mắt của đối phương, tựa giận không giận, giữ thái độ trang trọng:" Tôi nói sai rồi, giờ anh quá để tôi vào mắt mới đúng, chỉ là ánh mắt của anh không ổn." " Sao lại không ổn, cô thiết kế bộ váy này rất có vận vị, nhưng tôi cảm giác không tốt, vì sao không tốt? Vì cô ở trong môi trường khép kín này quá lâu, cho nên bất giác làm màu sắc phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, lúc ở đại sảnh tôi mới không chú ý tới cô ... Bây giờ ngồi đây mới nhận ra. Oa, thật xinh đẹp, nguyên nhân chính là thế." Soái Lãng kiếm lý do bao biện, nghe cũng có phần có lý: Thịnh Tiểu San vỗ trán tỉnh ngộ:" Đúng rồi, mấu chốt là ở đây, hiện giờ tôi không có một chút linh cảm nào, xem ra không thể ở một nơi quá lâu, hoàn cảnh quá quen thuộc, tầm nhìn sẽ bị giới hạn, cảm xúc sẽ bị chai lỳ ... Ừm, xem ra anh tiến bộ không ít, nhưng chưa đủ xoa dịu bất mãn của tôi, lúc nãy tôi gọi điện thoại, anh chuẩn bị từ chối chứ gì? Xem ra còn giận thật, Soái Lãng cười gượng:" Không phải là tôi không muốn tới, mà là không dám tới." " Vì sao?" " Chi tiêu không nổi chứ sao, tới chỗ cô một lần, ít cũng phải mấy nghìn, lần trước tốn hơn hai vạn làm tôi đau lòng mấy ngày không ngủ nổi, với gia sản của tôi giờ làm sao chịu nổi ... Cô thông cảm một chút, đợi tôi có tiền rồi, tôi mua cả Phượng Nghi Hiên, mời cô làm nhà thiết kế riêng, được không?" Người ta thành khẩn đem vấn đề kinh tế ra rồi, Thịnh Tiểu San phải bỏ qua chứ làm sao. Tán gẫu vài câu, không khí quen thuộc thêm một chút, Soái Lãng cầm cuốn sách tranh trên bàn Thịnh Tiểu San giơ lên:" Sao đột nhiên lại nghĩ tới cái hội giám bảo gì đó này?" Có những lời không thể nói thẳng, vì như y rất hoài nghi đây có phải do lão già an bài không? " Ừm, chuyện này ... Nói thế nào đây nhỉ?" Thịnh Tiểu San khó xử, tựa hồ có lời khó nói ra miệng: Soái Lãng càng khẳng định suy nghĩ của mình, lần này quyết tâm, bất kể lão già đó làm cái gì, mình cũng không xen vào, một thời gian dài không dám tới đây là do thế. Hiện giờ à, nếu ông ta muốn thông qua Thịnh Tiểu San đặt bẫy mình, cho dù là có dụng tâm gì, không cần đoán cũng biết là hiểm ác. " Kỳ thực tôi muốn nhờ anh giúp." Thịnh Tiểu San có chút ngại ngùng nói:" Kiếm cho tôi mấy tấm vé khách quý được không?" " Tôi tìm vé cho cô á, sao tôi thấy chuyện này phải ngược lại mới đúng chứ?" Soái Lãng trợn lòng trắng, chuyện này ngoài dự liệu quá rồi: " Đúng thế đấy, cái vé này kiếm không hề dễ, tôi cũng là túng quá làm bừa, ai nhờ được đều nhờ hết ..." Thịnh Tiểu San giải thích, té ra đại hội giám bảo sau khi bắt đầu cứ mỗi tuần có hai lần, trừ số ít vé bán, đa phần là vé tặng. Vé tặng đương nhiên đều cho danh nhân trên thương trường và chính trường, Thịnh Tiểu San vốn định dẫn đội ngũ thiết kế của mình đi xem, nhưng bị kẹt ở khâu vé, nên hết cách, tìm Soái Lãng: " Ra là thế, cô cũng chơi đồ cổ à?" Soái Lãng nghi ngờ hỏi, tình huống không như y dự liệu, chẳng lẽ tâm lý mình quá u ám: " Hiểu một chút, có điều chúng tôi không đi xem đồ cổ." " Vậy cô đi xem cái gì?" " Thì đi xem người chơi đồ cổ, xuất hiện ở đại hội này toàn là những danh nhân, chính là khách hàng mà chúng tôi nhắm tới. Anh nghĩ mà xem, cơ hội bao nhiêu nhân vật thượng lưu tề tụ như thế, thông qua quan sát họ chúng tôi có thể biết phương hướng phong cách ăn mặc của họ, chủ đề mà họ quan tâm, hành vi ứng xử của họ. Rất, rất nhiều thứ có thể áp dụng cho công việc. Cơ hội như vậy không có nhiều ..." Thịnh Tiểu Sang liệt kê một trạng lý do rất chuyên nghiệp, nói xong hơi phụng phịu: " Chỉ một chuyện nhỏ như thế thôi mà anh truy hỏi tới cùng, không giúp thì thôi, tôi đi tìm người khác." " Này, ai bảo không giúp đâu." Soái Lãng vội vàng an ủi Thịnh Tiểu San đang làm nũng giận dỗi, nhưng mà lại hỏi nhỏ:" Tôi nói này, chỉ có chút chuyện thế thôi à, không gì khác nữa sao?" " Hết rồi, chỉ thế thôi." Thịnh Tiểu San chớp chớp đôi mắt to, rất vô tội: Soái Lãng không nhìn ra sơ hở nào cả, làm động tác đứng dậy:" Hết thật à, vậy tôi đi tìm vé cho cô nhé." " Ừ, cám ơn anh sau." Thịnh Tiểu San cao hứng nói, không hề định giữ lại: Lại lần nữa thăm dò vô ích, Soái Lãng tất nhiên sao chịu đi như thế, làm như nhớ ra cái gì đó, vỗ trán, lật cuốn sách:" Phải rồi, phải rồi tôi còn định hỏi cô chuyện này, không phải cô hiểu đồ cổ sao? ... Cô xem cái này đi, nhận ra không?" " Cái gì?" Thịnh Tiểu San ghé tới, nhìn qua đọc:" Ồ ... Trà cao, túi trà, Anh Diệu Thiên, kinh khủng thật, gần 500 vạn, ai mà mua nổi." Soái Lãng chú ý ánh mắt của Thịnh Tiểu San, nhưng không có thay đổi gì, hay nghiêm khắc mà nói là y không nhận ra ánh mắt của cô có gì thay đổi, vì ở chuyện này y quá mức ngoài nghề:" Không thể nào, mấy thứ này cô đều biết à?" " Ừ, nói ra nhờ phúc bác Cố đấy, theo bác ấy, tôi học được không ít." Thịnh Tiểu San hớn hở khoe: Nghe thế Soái Lãng khẽ run lên một cái, không dám thở mạnh, chẳng lẽ mình nhầm rồi, cô gái này cũng giống y, bị lão già đó nhắm vào? " ... Vào thời Thanh, quý tộc hoàng cung vì đảm bảo cung ứng trà Phổ Nhị cho triều đình mà làm ra con đường vận chuyển, con đường này đi qua núi non trập trùng của Điền Nam, rộng hai mét, dài mấy trăm km, sử gọi là Trà mã cổ đạo." "Trà cao là cực phẩm trong trà Phổ Nhị, dùng rất nhiều lá trà nấu lên ngưng kết thành. Trà phiếu là nhãn hiệu mà trà trang kinh doanh Phổ Nhị trăm năm trước đưa ra, niên đại sớm nhất là Tống Sinh Hiệu thời cuối nhà Thanh đầu thời Dân Quốc, nó phản ánh hưng suy của trà mã cổ đạo, là văn hóa thu nhỏ của một thời kỳ lịch sử, nghe nói tuyển tập trà phiếu giá thị trường lên tới 500 vạn ..." Thịnh Tiểu San say sưa khoe kiến thức: Soái Lãng nghe thứ này khác gì vịt nghe sấm, ngoài ù đầu ra chỉ thấy chóng mặt, nhìn Thịnh Tiểu San nói không ngừng, chẳng giống người có tâm cơ gì, chỉ sợ đề tài này kéo dài tới vô tận, biến thành tiết học lịch sử, vội cắt ngang:" Vậy cái này?" " Là thánh kinh trong giới lừa đảo, chưa nghe nói tới à?" Thịnh Tiểu San dương dương đắc ý: " Chưa ..." Soái Lãng ngơ ngẩn, cô gái này biết thật, nhưng bộ dạng này này đồng nghĩa cô ấy chẳng liên quan gì, nếu không chẳng hớn hở khoe ra như thế: