Đại kết cục: Trời yên biển lặng, gió nhẹ mây bay. (3)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:18:05

Soái Lãng cắt ngang:" Tôi còn đi vay tiền ngân hàng, còn đám bạn bè để mượn tiền, duy trì chuyện làm ăn này đâu khó." " Thế hả? Muốn đổi trái phiếu ra tiền mặt không dễ phải không?" Cố Thanh Trì cười hỏi, liếc thấy Soái Lãng mặt tỉnh bơ mắt không chớp lấy một cái, ông ta như cố tình kiểm tra năng chịu đựng tâm lý của y: " Cậu làm không tệ, ăn chặn một phần trái phiếu của Đoan Mộc Giới Bình, sau đó ném phần còn lại ra cho mấy phe cắn xé nhau, cuối cùng để cảnh sát có được, kết thúc mọi chuyện ... Đây chính là chiêu lấy thật loạn thật, cảnh sát có được là thật, nhưng cậu cũng có, cậu dùng đại thế che giấu tiểu cục ... Từ gia, Viễn Thắng, Lưu Nghĩa Minh đều ngã, người đứng sau cũng kéo đổ, không còn hậu họa, cảnh sát có khoản tiền lớn cũng không truy cứu nữa. Cậu chính là người chiến thắng cuối cùng." " Ù ôi, nghe giống phim thế?" Soái Lãng cười rất thoải mái, chẳng mảy may xao động: " Tôi chưa từng ra nước ngoài, tôi không biết cậu đổi thành tiền mặt thế nào, có điều tôi đoán ra được cậu rửa tiền thế nào." Cố Thanh Trì thấy Soái Lãng không chịu hé răng lại tiếp tục:" Người làm việc cẩn thận như cậu thì đáng lẽ phải ngậm miệng kiếm tiền mới đúng, nhưng lần này cậu tạo thế quá ầm ĩ rồi. Xét về tính cách, cậu không quá coi trọng tiền bạc, nhưng là loại một đồng tiền bẻ đôi ra tiêu, nếu trong tay cậu có 100 vạn, cậu giữa lại 50 vạn để làm đường lui." "Nhưng lần này quá lạ, cậu mở rộng làm ăn mạnh mẽ, dùng nửa năm làm chuyện người khác mất năm mười năm mới đạt được ... Khiến tôi không thể không nghi. Về sau tôi hiểu rồi, cậu cần lượng lớn doanh thu bất chấp chi phí che đậy khoản tiền lớn trong tay cậu. Mỗi ngày doanh thu mở rộng, cậu đem tiền gửi vào ngân hàng, tích lũy dần dần, nó thành thu nhập hợp pháp ... Đây là cách chia nhỏ xé lẻ, che trời vượt biển, rất an toàn, tỉ lệ bị tra rất nhỏ." " Nghe có vẻ đúng, doanh thu tích lũy dần có cái hay, đó là khó tra ngược." Soái Lãng cười nói, thực ra lòng hết sức kinh ngạc vì cặp mắt sắc bén của lão già này, khi hai người họ đứng cùng nhau, mình đúng là còn non một chút: Thời khắc xòe bài đã tới rồi, Soái Lãng không kìm được tim đập mạnh, có điều suốt cả đêm vất vả suy nghĩ đã đưa ra kết luận: Ông ta biết thì sao nào? Ai có thể chứng minh ngày X tháng Y, doanh thu trong cửa hiệu chỉ có 50. 000 chứ không phải là thành 70. 000 khi vào sổ? Mấy tháng qua Soái Lãng hết sức kiên trì mỗi ngày thêm một hai vạn vào doanh thu ở khu phong cảnh, còn yêu cầu mỗi ngày đóng cửa là phải nộp tiền vào ngân hàng, lấy đó làm chứng minh thu nhập. Dù gọi hết cảnh sát ở Trung Châu này cũng không tra ra nổi đám khách tới từ khắp nơi rốt cuộc chi tiêu bao nhiêu. Cho nên Soái Lãng rất thản nhiên, cười cười nhìn Cố Thanh Trì, cái kiểu cười đắc ý như đang nói: Ông chả làm gì được tôi. Có điều Cố Thanh Trì không xòe bài như Soái Lãng nghĩ, ngược lại còn hỏi:" Cậu không thấy làm thế rất nguy hiểm sao?" " Nguy hiểm à? Đâu thấy, ít nhất đâu nguy hiểm bằng bác tổ chức hội đấu giá kia." " Cậu nhầm rồi, tiền với người như muối, cậu lấy càng nhiều, nhu cầu của cậu càng nhiều, đó gọi là càng ăn càng khát ... Đoan Mộc Giới Bình sở dĩ cuối cùng đem tin này nói với cậu là vì hắn muốn hủy cậu đó." " Hủy tôi sao?" Nụ cười đắc ý của Soái Lãng dần biến mất, thấy lời này không phải vô lý: " Từ việc giấu báu vật ở nghĩa trang chẳng lẽ cậu không nhìn ra? Đây là con dao hai lưỡi, bất kể là đâm được địch hay đâm cậu, hoặc là cảnh sát, đều trúng ý muốn của hắn. Đối với hắn thì không sao cả, càng lừa được kẻ địch cường đại thì cảm giác thành tựu của hắn càng lớn ..." "Có lẽ hắn không ngờ được cậu đi xa tới mức này, có điều lấy được rồi chỉ khiến lòng tham của cậu ngày một lớn, chỉ cần cậu lộ ra một chút sơ hở thôi, cảnh sát và đám cá mập xẻ xông vào, cậu không có kết cục tốt đẹp đâu, vì họ sẽ không tin cậu nữa, ai dám nói cậu chỉ ăn chặn 10 triệu, không phải 100 triệu, hoặc không phải 1 tỷ? Vì không ai biết được tải sản của Đoan Mộc Giới Bình là bao nhiêu, chỉ cần cậu lộ ra 1 đồng bất hợp pháp họ có thể coi đó là 1 tỷ, bọn họ sẽ bám lấy cậu cả đời ..." Cố Thanh Trì bình đạm nói nhưng vô cùng nghiêm túc: Soái Lãng toát mồ lớn mồ hôi nhỏ, cái này hoàn toàn chính xác, chẳng phải tuy y thành công qua mắt được cảnh sát, họ vẫn còn bóng gió hỏi y, liệu Đoan Mộc Giới Bình còn nơi cất giữ tài sản nào khác không? Nếu y để lộ ra chút tiền có nguồn gốc bất chính nào, nghi ngờ này sẽ dấy lên, y muôn miệng khó cãi. " Đây là điều hắn muốn thấy, bởi vì hắn rất hiểu, muốn hủy một người thì cách tốt nhất là cho người đó số tiền đếm không hết, tiêu không xuể, để người đó từng bước đi vào con đường hủy diệt ..." "Nhưng tôi đoán chừng hắn không biết được sự khác người của cậu, cậu không phải kẻ đại tham nhưng thích lợi nhỏ, cái tính thuận tay dắt dê của cậu không đổi, lộ ra phần lớn, giấu đi phần nhỏ, hủy người khác thành tựu bản thân. Nhưng cậu thấy như thế đắc ý lắm sao?" "Cậu lộ ra nhiều sơ hở như thế mà bản thân không cả nhận ra, nếu chỉ một chiêu Mời ong dẫn bướm thôi cũng đủ khiến cậu bố cục kiếm lớn rồi, nhưng chính vì cậu dùng nó để rửa tiền, vì thế cậu không hề tính toán tỉ mỉ doanh thu với chi phí bỏ ra. Cậu vẻn vẹn cần một cái cớ, cậu đắc ý ở chỗ cậu tin không ai tra được nguồn gốc tiền, cậu lại quên, người ta không cần tra, chỉ vẻn vẹn cần có sự nghi ngờ thôi cũng đủ hủy cậu rồi ..." Cố Thanh Trì thương hại nhìn Soái Lãng, giống như khi ông tới thăm mộ Đoan Mộc Giới Bình cũng dùng ánh mắt này, Soái Lãng đang đi vào vết xe đổ của Đoan Mộc Giới Bình khiến ông đau lòng không thôi: Chẳng lẽ đây là mục đích thực sự của ông ấy? Soái Lãng nhận ra ánh mắt thương xót của ông già, không khỏi hồi tưởng vẻ mặt giác ngộ của Đoan Mộc Giới Bình trước khi đi, giờ xác định rồi, tâm tư mình quá âm u, dù ông già tới đây với mục đích gì, cũng chỉ có thiện chí. Hai người bất giác đã trò chuyện rất lâu, mặt trời đã lên rất cao, sóng gợn lăn tăn như phủ thêm một lớp kim quang chói mắt, thi thoảng phản chiếu lên khuông mặt một già một trẻ ngồi trên ghế dài gần bờ, tuổi tác khác nhau, cảnh ngộ khác nhau, thân phận khác nhau ... Chỉ có một điểm giống, đôi mắt cả hai thâm thúy như hồ sâu, vừa đánh giá lẫn nhau lại vừa ẩn chứa sự tán thưởng.