Soái Lãng đang chửi trong lòng, cái quái gì vậy, biết ngay không có chuyện gì hay ho mà, nhưng mà không thể gọi mình tới tổ chức tang lễ chứ, sống tới chừng này hôn lễ còn chưa làm đã làm tang lễ rồi, con mẹ nó, chuyện này xúi quẩy lắm đấy có biết không hả. Thế là Soái Lãng không tùy tiện đồng ý, ngẩng đầu nhìn camera chớp chớp mắt xin chỉ thị, Lão Trịnh dám bảo mình đồng ý, khi đó cho ông ta mặc đồ tang luôn.
Không có chỉ thị.
" Xem ra Đoan Mộc Giới Bình gửi gắm nhầm người rồi, tên này và hắn không phải người cùng đường."
Trong phòng giám sát, nhìn hai người kia giằng có hồi lâu rốt cuộc cũng có người lên tiếng, đó là một trong hai chuyên gia thẩm vấn thâm niên của tỉnh, đều ngoài 40, một là Lý Sâm Nhiên, chuyên về vụ án kinh tế, một là Cao Đồng, cũng là danh nhân trong lĩnh vực chống lừa đảo.
Hai người này cấp bậc ngang Thẩm Tử Ngang, luôn phụ trách thẩm vấn vụ án, hôm nay họ tham gia vì nghi ngờ Soái Lãng là đồng bọn của Đoan Mộc Giới Bình, nhưng dựa vào tình thế hiện giờ có thể loại bỏ lo ngại này rồi.
" Đương nhiên là không phải, cậu ấy là con trai Soái Thế Tài chuyên gia chống lừa đảo của thành phố chúng ta, hai người nghĩ tâm thái của Đoan Mộc Giới Bình thế nào khi đưa ra yêu cầu này? Hắn cho rằng chỉ có người bắt được hắn mới có tư cách đối thoại với hắn." Trịnh Quan Quần có chút khó chịu:
Lý Sâm Nhiên chẳng phản bác:" Xử trưởng Trịnh, có thể để Soái Lãng hỏi xem hắn giấu tiền ở đâu không?"
" Đúng, chúng ta có thể lấy đây làm điều kiện để khiến hắn phải khai ra." Cao Đồng hưởng ứng ngay:
" Tuyệt đối không được." Thẩm Tử Ngang trừng mắt lên, không khách khí nói:" Nếu như thế ngay cả người cuối cùng có thể đối thoại với hắn cũng không có nữa."
Hai chuyên gia thẩm vấn nhìn nhau lắc đầu không nói nữa, dù gì mặt mũi Thẩm Tử Ngang phải nể, bối cảnh người ta sâu quá mà.
Thẩm Tử Ngang thầm thở dài bất đắc dĩ, hai người này không tham gia phá án, chỉ đọc qua tài liệu, không đủ hiểu con người Đoan Mộc Giới Bình. Nhưng đây là quy trình, cũng là quy tắc ngầm, công lao lớn như thế không thể để tổ chuyên án giành hết, mỗi người thò chân vào vụ án này, không chỉ muốn công lao, còn ý đồ gì khác, chỉ trong lòng họ mới biết.
Vì thế hai vị chuyên gia được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều mới có mặt ở đây... ... ... ... ...
Rất, rất lâu, Soái Lãng chẳng chịu trả lời, Đoan Mộc Giới Bình thất vọng nói:" ... Xem ra tôi hi vọng xa vời rồi, không sao, cậu không cần phải khó xử, tôi không có năng lực cưỡng ép cậu nữa ... Trước giờ tôi luôn cho mình là kẻ lừa đảo chân chính, đến giờ cảm thấy mình quá tự đại rồi, nói ra tôi chẳng là cái gì, thứ tôi có được chỉ là căm ghét, phỉ nhổ và miệt thị của người đời ... Cậu cũng nhìn tôi như thế phải không?"
" Tôi và anh vốn là hai người chẳng liên quan, anh lại ý đồ mượn tay Thượng Ngân Hà giết tôi, lại còn mong tôi có thiện cảm với anh à?" Soái Lãng vặn lại, y luôn để bụng chuyện này, nói thật hôm đó chưa lợi dụng lộn xộn giết tên này đã là may cho hắn lắm rồi, chủ yếu có cha y ở bên cạnh nếu làm thế không cách nào qua mặt được ông:
Đoan Mộc Giới Bình gật đầu ngầm thừa nhận điều này, đổi giọng điệu nói:" Nên thế, xem ra chúng ta không đội trời chung tồi, để xảy ra chuyện này là do chúng ta hiểu nhau quá ít, tôi rất hâm mộ cậu đấy biết không?"
" Hâm mộ tôi á?"
" Đúng hâm mộ cậu có người cha tốt, nhìn thấy cha cậu khiến tôi hiểu ra, người tôi xem nhẹ nhất mới là chí mạng nhất, có người cha như vậy, có đứa con như cậu cũng là hợp lý thôi ... Có điều tôi không hận cha con cậu, hơn nữa tôi còn muốn nhờ cậu gửi lời cám ơn cha cậu."
Soái Lãng rất bất ngờ, nói không chừng cha đã tới thăm tên lừa đảo này rồi, không biết họ đã nói chuyện gì với nhau?
Đoan Mộc Giới Bình giải thích:" Không cần lấy làm lạ, thanh danh của tôi tàn tạ như vậy, nhưng nếu nói người có thể quét mộ cho tôi, thì chính là ông ấy, cũng vì gặp ông ấy tôi mới nhận ra thế giới này không phải hoàn toàn không có lương tri như tôi nghĩ."
Không ngờ được tên lừa đảo này đánh giá cha mình cao như vậy, bản thân Soái Lãng chưa bao giờ thấy cha mình vĩ đại:" Ông ấy là nhân vật nhỏ, cả cuộc đời làm một cảnh sát nhỏ, với thân phận của ông ấy, thậm chí còn chẳng đủ tư cách tới thẩm vấn anh."
" Không đâu, ông ấy né tránh thôi." Đoan Mộc Giới Bình mỉm cười:" Với tuổi tác của cậu dù thông minh hơn nữa cũng không hiểu nổi cha cậu đâu, có muốn biết nguyên nhân không?"
Soái Lãng đương nhiên là biết nguyên nhân, cha y nói với y rồi, Đoan Mộc Giới Bình có thể nhìn ra sao, có vẻ hắn có hàm ý khác:" Còn có nguyên nhân à?"
" Đương nhiên là có, vì ông ấy đã sản sinh hoài nghi với niềm tin của mình." Đoan Mộc Giới Bình nhẹ nhàng nói một câu:
Soái Lãng lập tức không dám tiếp lời, nếu không e là ngay cả mình cũng bị người ta hoài nghi có khuynh hướng chống đối xã hội, tên này thật nguy hiểm tới lúc này vẫn còn gài bẫy.
Đoan Mộc Giới Bình cười, trông chẳng hề giống một người tâm thần, rất hiền hòa, giống như bậc cha chú trong khu tập thể đường sắt nhìn đám trẻ con trong khu:" Hiện giờ tôi tin cậu là nhân vật nhỏ rồi, mặc dù trên người cậu có góc cạnh, tính cách cậu ương bướng, song bị cuộc sống mài nhẵn rồi. Cậu không giống cha cậu, ông ấy bề ngoài máu lạnh thiết diện, bên trong lại có trái tim nhân từ, ông ấy quá mềm lòng, đối với bản thân hay người khác đầu không tàn nhẫn nổi, vì thế dù tài hoa, cả đời cũng chỉ là một cảnh sát nhỏ."
Lợi hại thật, Soái Lãng thẩm nhủ, mình mất bao nhiêu năm mới nhìn ra được con người cha mình, vậy mà tên lừa đảo này gặp một lần đã biết. Đúng thế, nếu đổi lại là người khác, cha làm cảnh sát mấy chục năm, thành tích vô số, vinh quang không kể hết, con trai tới mức phải chổng mông lên vất vả kiếm tiền không? Soái Lãng bĩu môi nói chẳng thật lòng:" Anh đánh giá chẳng cao nhỉ, vậy có gì mà hâm mộ?"
" Tôi hâm mộ vì ông ấy là người tốt, giống như cha tôi." Đoan Mộc Giới Bình nói rất đơn giản: