Q3- Chương 002: Nữ nhân như lửa, lừa đảo làm mai. (2)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:08:33
Đang YY, Soái Lãng vô tình dựa vào cửa, kẹt một tiếng nhỏ, Phương Hủy Đình quay đầu sang, có điều lại hừ một cái quay đi, tựa hồ không muốn thấy người kia.
Cơ mà chỉ có chừng đó làm sao ngăn cản được Soái Lãng, y nhe răng cười đi vào, đóng cửa lại, ngạc nhiên nói:" Vẻ mặt này của em không đúng, nhìn thấy anh phải mừng rỡ chứ."
" Bằng vào anh á?" Phương Hủy Đình xì một tiếng xem thường, tiếp tục đọc tạp chí:
" Chê anh đến muộn à?" Soái Lãng hỏi:
" A, anh cũng biết cơ đấy." Phương Hủy Đình dài giọng, rõ ràng chứa tức giận, cô cho rằng Soái Lãng phải là người tới đầu tiên, vậy mà tất cả đều tới rồi, chỉ có y là chưa tới:
" Không phải anh không muốn tới, mà là cha anh không cho anh tới."
" Nói linh tinh, đừng có chuyện gì cũng đổ cho cha anh."
" Thật đấy, em không tin thì hỏi cha anh đi, cha anh nói em bây giờ là tấm gương của toàn thành phố, có lãnh đạo hỏi thăm, có đài truyền hình quay phim, có phỏng viên phỏng vấn, rồi bao người sùng bái vây quanh. Mà thanh danh của anh tốt như thế, chẳng may ai nhận ra thì phiền lắm." Soái Lãng kéo ghế ngồi xuống:" Anh muốn ở bên em suốt ngày lắm chứ."
Phương Hủy Đình bây giờ mới không làm mặt giận nữa:" Cha anh đúng là biết nhìn người đấy, có điều thanh danh của anh chẳng ra gì thì có ... Nhưng sao hôm nay lại tới đây?"
" Đối với người đang yêu, đôi khi hành động không bị tư duy khống chế, hôm nay anh nhắm mắt lại đi trên đường, đi thế nào mà lại tới chỗ này ... Em cũng đỏng đảnh quá, ở đây gần cả tuần không chịu ra, bọn anh lúc đi học, đánh nhau vỡ đầu, phòng y tế khâu lại một cái tiếp tục về lớp học ngay." Soái Lãng mồm mép một hồi làm Phương Hủy Đình chuyển giận thành vui:
Phương Hủy Đình ném tạp chí đi, than vãn:" Anh tưởng em muốn ở lại bệnh viện lắm à, đây là nhiệm vụ đấy, nào là trên tỉnh, nào là ban chính trị, phòng tuyên truyền, công đoàn, còn có cả chính pháp tới hỏi thăm, rồi đài truyền hình, tòa báo, em mệt hơn đi làm."
" Xem ra làm danh nhân không dễ dàng." Soái Lãng nhìn gần giường bệnh, hoa tươi, đồ thăm hỏi còn cao hơn giường:" Tốt quá còn gì, ăn lại ngủ, ngủ lại ăn, anh chỉ mong cuộc sống như thế ... Này, tặng em."
Tặng cái gì? Hoa hồng chứ sao, một đóa hoa hồng tươi rói, Soái Lãng hỏi La Thiếu Cương rồi, nữ nhân dễ bị chi tiết nhỏ nhặt làm cảm động, quả nhiên Phương Hủy Đình nhìn ngây ra.
" Em cảm động một chút là được, đừng lệ nóng tràn mi, anh lần đầu tặng hoa hồng cho một cô gái đấy."
" Cảm động á? Đuổi anh đi mới đúng, đi thăm bệnh ai lại tặng hoa hồng." Phương Hủy Đình trừng mắt lên mắng:
" Trong mắt anh em không phải là bệnh nhân."
" Vậy là gì?"
" Tình nhân ... Này, đừng nổi giận, đây là từ chính xác nhất biểu đạt hai người yêu nhau." Soái Lãng làm động tác né tránh:
Phương Hủy Đình hầm hừ, có điều vẫn nhận lấy bó hoa hồng, đưa mặt tới gần hít sâu một hơi:" Thơm quá ... Khỏi cám ơn, em sống tới chừng này rồi, hoa hồng nhận từ người khác giới nhiều vô số, đã chẳng còn cảm giác đặc biệt gì nữa."
" Ít nhiều phải có chút, anh bế em về từ lằn ranh sinh tử cơ mà." Soái Lãng vớt vát:
Phương Hủy Đình mắng:" Thôi đi, không phải anh ngu ngốc tay không truy đuổi nghi phạm thì làm sao ra lắm chuyện thế?"
" Không phải anh hạ gục hai tên đấy à?"
" Ừ, anh còn đâm cha anh một cái suýt vào chỗ hiểm ..."
Soái Lãng nghẹn họng luôn tức thì, không ba hoa nổi nữa.
Nhắc tới Soái Thế Tài, Phương Hủy Đình cũng không bá đạo như thường ngày nữa, quan tâm hỏi:" Cha anh sao rồi?"
" Không sao cả, ngay cả bệnh viện cũng chẳng phải vào, ở nhà dưỡng thương, cơm bưng nước rót, sướng như tiên ấy, hôm nay tháo chỉ rồi."
" Thế thì tốt, cuối cùng cũng qua rồi, em cứ tưởng rằng lại thành vụ án bỏ dở, không ngờ đột nhiên có kết quả như thế, nơi nhỏ như Trung Châu lại xuất hiện một đôi lừa đảo cực bá ... À phải, Đoan Mộc Giới Bình sa lưới như thế nào, sao em nghe Lão Hình nói là bị ai đó đập cho một viên gạch, thế là bị bắt hả?" Phương Hủy Đình nhớ ra chuyện đã trở thành tâm kết của cảnh sát, khi chưa bắt được thì tên tội phạm đã trở thành thần thoại, khi bắt được rồi, cảm giác cái thần thoại này cứ sao đó:
" Em hỏi anh, anh hỏi ai? Là do tổ chuyên án đoán kết đồng lòng, khắc phục khó khăn, cuối cùng khiến Đoan Mộc Giới Bình quỳ gối trước pháp luật." Soái Lãng qua quít, thao tác ngày hôm đó của y có quá nhiều vấn đề, thực sự không dám mang ra kể:
" Nhìn cái mặt anh là em biết ngay có vấn đề rồi, dứt khoát không phải tổ chuyên án bắt được, Thẩm Tử Ngang không có bản lĩnh đó, Lão Trịnh bị thể chế hóa nghiêm trọng, cha anh cấp bậc thấp chung quy không vượt qua được quy củ. Vậy em nghĩ, hẳn là ..." Phương Hủy Đình hứng thú nhìn Soái Lãng, đột nhiên nhận ra, hôm nay Soái Lãng bỏ công sức ăn mặc một phen, vest đáng hoàng, còn thắt ca vát, lại còn chuyên môn sửa lại cái đầu lởm chởm, đã thế dùng cả keo trấn áp bộ tóc bất trị.
Cô thấy quen Soái Lãng lôi thôi tùy tiện rồi, cách ăn mặc này làm Phương Hủy Đình không tự nhiên, mắt chớp chớp, môi trề ra, thật sự không vừa mắt.
Soái Lãng càng làm trò, cởi một nút áo vest, hơi ngả người xuống:" Em nhìn kỹ lại đi, anh cùng lắm chỉ đen hơn Cổ Thiên Lạc một chút, thấp hơn Lê Minh một chút, thế là đủ đẹp trai rồi."
Phương Hủy Đình bị hành vi không biết xấu hổ của Soái Lãng làm phì cười, cưới tới đá cả chăn đi, hai người mới tìm lại được cảm giác sau thời gian xa cách.
Soái Lãng ân cần hỏi:" Đừng cười lớn thế, vết thương sao rồi?"
" Lành rồi."
" Cho anh xem đi."
Phương Hủy Đình mắng:" Chỗ đó là nơi anh xem được à?"
" Cho anh xem đi, anh quan tâm tới em mà ... Nếu em cho anh xem, anh nói cho em biết anh bắt được Đoan Mộc Giới Bình như thế nào." Soái Lãng nói bằng giọng cực kỳ thần bí:
Quả nhiên tóm trúng sự tò mò của Phương Hủy Đình, cô cắn môi một cái vén áo lên nhanh như chớp kéo xuống:" Xem rồi đấy, nói đi."
" Chưa nhìn thấy, cho anh xem lại, nếu không không tính ... Oa, vết thương dài quá, trông như con rết ấy.
- Nói linh tinh, làm gì có, chỉ khâu ba mũi ... Này, chỉ được xem không cho sờ.
" Ba mũi cũng là khâu, anh từng học qua kiến thức làm đẹp, em phải dùng kém xóa mờ vết thương xoa lên ... Mà tên đó đâm không đúng chỗ." Soái Lãng đau đớn vô cùng nói:
Phương Hủy Đình ngớ ra:" Vậy anh nói phải đâm vào đâu mới đúng?"