Chương 013: Bi kịch hài kịch, sinh tử mà thôi. (1)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:08:41

Soái Lãng vừa lái xe vừa nghĩ tới từng chuyện trải qua cùng ông già quen biết chưa lâu ấy, thở dài tỉnh lại, phản ứng rõ ràng nhất là vẫn không tin, vì trong ấn tượng, lão già đó làm bất cứ cái gì cũng có nguyên nhân. Nói không chừng lần này ông ta muốn làm một vụ lớn, chết chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu. Hơn nữa lão già đó biết cách dưỡng sinh như vậy cơ mà, Soái Lãng trông ông ta khỏe lắm, da mặt hồng hào, mắt sáng, tinh thần minh mẫn, có khi sống thêm hai ba chục năm cũng không thành vấn đề. Nếu ông ta chết hồ đồ như thế, trừ khi là ông trời mở mắt, nếu không chẳng có nguyên nhân thứ hai. Nhưng ông trời còn biết mở mắt cơ à, chắc chắn là không rồi, nếu không xã hội đã chẳng tệ hại như bây giờ! Soái Lãng đôi khi thấy mình vất vả mấy năm không ra gì, làm bừa làm bậy một phen lại giàu lên chính là do ông trời mù mắt. Đó là trực giác, mặc dù không rõ được nguồn gốc, nhưng Soái Lãng rất tin tưởng vào loại trực giác này, không thể chết khéo như vậy được, chết ngay trước hội giám bảo, chết một cách vô lý, vậy đống đồ của ông ta, đặc biệt là Anh Diệu Thiên mà bán được 200 vạn thật chẳng phải để người khác hưởng lợi? Không tin, một trăm lần không tin, theo Thịnh Tiểu San nói, lão già còn ở bệnh viện vài ngày, trước đó phí hết tâm cơ xúi mình làm lừa đảo, tặng mình Anh Diệu Thiên, có thời gian căn dặn hậu sự, sao không nói với mình một tiếng mà đã đi rồi. Âm mưu, chắc chắn đây là một âm mưu. Soái Lãng nhìn thấy nơi ở của Cố Thanh Trì tại thôn Kỳ Khất Đang, bất giác lẩm bẩm. Xuống xe, đứng nhìn ở ao nước trước nhà, nơi này náo nhiệt lắm, căn nhà cũ không thấy nữa, bị phá rỡ rồi, chỉ còn lại một đống gạch ngói, công nhân đang bận rộn, xung quanh chất mấy đống gạch, nhìn có vẻ đang xây nhà mới. Soái Lãng đi tới vài bước, nhìn một vị giống đốc công, vẫy tay gọi:" Này, lại đây, lại đây ..." Giọng điệu y rất có uy, giống như loại lắm tiền, người kia quả nhiên chạy tới cười lấy lòng:" Ông chủ tới thu mua gạch ngói cũ ạ, rẻ lắm, chỗ này 800 thôi." " Nhìn tôi giống người cần gạch cũ à?" Soái Lãng trừng mắt lên, rút trong túi ra bao thuốc lá Trung Hoa mềm, lấy mấy điếu đưa người kia: Người kia khúm núm nhận lấy:" Ngại quá, ngại quá, nhìn nhầm rồi, xem mắt tôi kìa ... Ông chủ tới đây là ... ?" " À, không có gì cả, làm việc không tệ, thời buổi này kiếm công nhân không dễ, làm xong chỗ này tới nhà tôi làm việc, nhà ba tầng, hôm khác tới thôn tôi, chúng ta bàn giá cả." Soái Lãng thuận miệng nói bừa, không cần nghĩ, nhờ bản lĩnh này đám anh em mới đặt cho y biệt danh Lừa Đảo: Người kia mừng lắm:" Dạ dạ, thôn xóm quanh đây được tôi xây nhà cho mười tám năm rồi, ông chủ cứ nghe ngóng đi, chỉ cần là nhà tôi xây chất lượng hơn cả tòa nhà chính phủ, không dùng vật liệu giả ..." " Không nghe ngóng thì tôi đã chẳng tìm tới đây." Soái Lãng trao đổi tên tuổi, địa chỉ, điện thoại với đốc công, toàn là đồ giả hết. Khi đốc công Lương kia hẹn được hai ngày nữa sang nhà bàn chuyện, vui vẻ tiễn người đi thì Soái Lãng tựa vô tình đi vào chủ đề:" Anh Lương này, đây là nhà ai nhỉ, tôi nhớ khi nhỏ từng tới đây, hình như là một thầy âm dương." " Đúng rồi, là một thầy âm dương xem mộ." " Á à, phát tài xây nhà rồi cơ đấy." " Phát tài cái rắm, con trai ông ta bán nhà, người ta phá đi xây nhà mới." " Hình như ông ta họ Cố nhỉ?" " Ừm, hình như ... Họ Cố hay họ Ngô ấy, không rõ." " Con trai ông ta lớn chừng nào?" Đốc công hơi ngờ vực:" Anh hỏi khó tôi rồi, mà hỏi làm gì?" Soái Lãng thuận miệng đáp luôn:" Thế mà không hiểu, tôi động thổ nhà phải tìm thầy âm dương chứ, ông ta chết nói không chừng con nối nghiệp thì sao? Nghề này là cha truyền con nói mà." " À ... Không đúng, con ông ta mới là thầy âm dương, ông ta không phải, anh hỏi người trong thôn ấy, tôi chẳng rõ." " Được, vậy mấy ngày nữa sang nhà nhé ..." Chào tạm biệt xong lên xe rời đi, đi rời khỏi tầm mắt người kia Soái Lãng dừng xe, suy nghĩ chốc lát, không thu được kết quả như ý muốn là bình thường thôi, nhưng nảy nòi đâu ra đứa con trai làm thầy âm dương? Nghĩ một lúc Soái Lãng gọi điện:" Trình Quải, mày về thành phố một chuyến, tao cần tới bệnh viện ung bướu tìm người, mày kiếm người quen giúp tao." Tam giáo cửu lưu trong thanh phố này, đám anh em y biết hết. " Chuyện đó phải tìm La Sách ấy, hắn quen thuộc hơn, mày đi phá thai thì tìm thằng đó là chuẩn." Trình Quải tiến cử: " Mẹ thằng ngu, tới bệnh viên ung bướu phá thai à?" " Mày tìm ai?" " Tìm người chết, mau xéo về đây." Soái Lãng mắng một câu cúp điện thoại, đi vào thông tìm quán tạp hóa, mua ít quà, tới tìm trưởng thôn... ... ... ... ... ... ... ... 4 giờ chiều, cổng bệnh viện ung bướu, Trình Quải từ xe nhìn thấy xe của mình, vẫy vẫy tay, đợi Soái Lãng dừng xe thì chạy tới. Soái Lãng vừa nhảy xuống xe đã hỏi:" Người đâu?" " Kìa, đang hút thuốc bên quán nước ấy." Trình Quải chỉ tay: Soái Lãng nhìn, tên đó mặc sơ mi hoa, tóc kiểu lính thủy đánh bộ, cách mười mấy mét đã chào hỏi niềm nở, ăn mặc tinh tươm đấy có điều nhìn cái đã chẳng thấy khác gì lưu manh đường phố. Y sầm mặt:" Bảo mày tìm người quen biết trong bệnh viện mà, mày tìm lưu manh làm gì, đánh nhau mẹ đâu." " Chuyện này mày không hiểu, hắn còn hiểu bệnh viện này hơn cả giám đốc bệnh viện ấy chứ, có biết giờ bệnh viện bây giờ phức tạp thế nào không? Sự cố ở bệnh viện là nhiều nhất đấy, nhất là sự cố chữa trị, hắn là người lo gây chuyện ồn ào cho nhà bệnh nhân. Hôm nọ tao lên mạng đọc, nói có thiếu phụ không dúi tiền cho bác sĩ, bị người ta khâu mất lỗ đít ... Ha ha, thật, không lừa mày đâu, bây giờ bác sĩ sáng tạo lắm, mày đi cắt ruột thừa, nói không chừng bị cắt mất trym đấy ..." Trình Quải vừa kể vừa cười hô hố, vừa cười vừa kéo quần, nếu không có khi tụt cả quần: Soái Lãng đang có tâm sự trong lòng, không tâm tư đâu đi cười đùa với hắn, kéo sang bên hỏi:" Tao muốn tra ghi chép người chết trong bệnh viện, mày không tìm người trong bệnh viện, tìm người đứng ở phía đối lập với bệnh viện thì giúp được gì? Tao cần người làm việc, không phải người gây chuyện." Trình Quải ném cho ánh mắt thằng con gà: " Mày thông minh như vậy sao tự nhiên lại ngu dốt quá đáng thế? Không có người quen trong bệnh viện, hắn gây chuyện ầm ĩ được à, không biết nội tình thì gây chuyện thế nào?" " Ý mày nói nội ứng ngoại hợp? Không thể nào, khác gì hại chính mình?" " Bây giờ bọn giết người còn chẳng giết nhiều bằng bác sĩ, mày thì hiểu cái mẹ gì, gây chuyện một cái bệnh viện bồi thường cho thân nhân, thân nhân trả tiền người gây chuyện, người gây chuyện gửi phong bì cho người bắn tin, tiền vào túi rồi thì quan tâm tới bệnh viện làm mẹ gì?" Trình Quải giải thích: Cái thằng này chưa học hết cao trung đã ra xã hội lăn lộn, hơn mười năm rồi, thích nhất tìm hiểu mấy tấm màn đen trong các loại nghề nghiệp, Soái Lãng cáu kỉnh:" Sao mày làm việc gì cũng khiến người ta bực mình, tao muốn tra người chết ngày khoảng 17 tới 24 tháng 6, mày tra ra màn đen làm gì? Đi gọi người ..."