Đại kết cục: Trời yên biển lặng, gió nhẹ mây bay. (2)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:17:44
" Chị, tôi thấy chị thần xắc xám xịt, cho nên đoán chị có bệnh ngầm, có điều chị cả đời làm việc thiện tích đức, nên có tướng tăng họ ... Nói cách khác, với xương cốt chị thế này, sống thêm hai ba chục năm không phải không thể. Có câu bệnh lâu ngày thành lương y, tôi thấy chị cũng sắp thành lương y rồi."
Bà già đang khóc thút thít kia lau nước mắt ổn định lại tinh thần, lại than thở cháu trai mới vào tiểu học, con cái bận rộn công tác không ai đứa đón, nếu mà mình bị bệnh nằm đó thì phải làm sao? May là có quẻ của lão thần tiên, nếu thực sự có thể sống khỏe mạnh, đừng nói là hai ba mươi năm, chỉ cần mười năm nữa, nhìn thấy cháu trai cười vợ, có thể tứ đại đồng đường là kiếp này sống không uổng rồi ...
Nữ nhân dễ thay đổi, vừa mới khóc lóc đó, giờ lại mặt mày hiền tử nói lời lo lắng cho con cháu.
Một người đi cùng cắt lời:" Chị Ngô, lời thần tiên nói có đúng không, chị có bệnh thật à?"
Bà già hỏi số mệnh gật đầu:" Còn không phải sao? Cắt lá lách bao nhiêu năm rồi."
Nghe thế bà già chống gậy tức thì nếp nhăn giãn ra:" Lão thần tiên có thể tính ra tôi muốn hỏi gì không?"
" Ha ha đương nhiên rồi ... Chị có con mà góa bụa, muốn hỏi đi ở chứ gì?" Cố Thanh Trì vuốt râu cười khà khà:
Bà già mí mắt giật giật, có chút xấu hổ.
Cố Thanh Trì cười càng to:" Vậy xin chúc mừng chị, dù có là hoàng hôn, tịch dương vẫn cứ đỏ, chuyện này có gì mà khó nói chứ?"
Bà già như thiếu nữ thẹn thò không nói lên lời, hai bà già khác hẳn là cũng biết chuyện cứ che miệng cười suốt, còn xin Cố thần tiên tính xem có hợp hay không? Cố Thanh Trì bấm đốt ngón tay, mệnh cách, hợp! Bát tự, hợp!
Soái Lãng biết tính tiếp chính là thiên tác chi hợp rồi. Ba bà già thay nhau kể chuyện trong nhà, bà kẹp giỏ rau kia đoán chừng còn phải làm cơm cho con cái bận rộn việc nhà; bà già hỏi nhân duyên thì quần áo đẹp đẽ, da dẻ hồng hào, no cơm ấm cật không sinh chuyện gì mới là lạ.
Với lại lão già nói tới "đi ở" hàm ý rất rộng, có thể giải thích là con cái trưởng thành sống riêng, hoặc tìm ông già lập gia đình, hoặc cùng lắm giải thích là nhà rảnh rang không phải lo nghĩ gì, đi xa chơi một chuyến cũng được, tóm lại ba hoa thế nào dựa vào tình huống xác định.
Anh Diệu Thiên có nói : "Điệp điệp vấn thử sự, định nhiên thử sự khuyết ", hàm ý tức là căn cứ vào tâm tình cấp thiết của người xem bói mà nói, chỉ cần hơi dẫn dụ là họ tự khai rồi.
Lại một phen ba hoa bịp bợm nữa, ba bà già do Cố Thanh Trì thúc giục mới kết thúc kết thúc hỏi quẻ, quả nhiên là không lấy một đồng, dứt khoát từ chối. Bà già hỏi nhân duyên tâm tình rất tốt, nhét cho lão Cố ... 10 đồng.
Đợi người đi rồi Soái Lãng mới cười đểu đi tới, dựa vào cây cười gập cả người, Cố Thanh Trì cũng cười, cầm cái mũ cỏ đội lên đầu, che đi dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tránh cho mấy bà già lại tới hỏi chuyện. Soái Lãng đi bộ theo sau, Cố Thanh Trì tay kẹp tờ 10 đồng đưa ra:" Quy củ cũ, xem cậu có tiến bộ không, quẻ này của tôi sao tính ra được."
Soái Lãng giật ngay mười đồng nhét vào túi, động tác liền mạch dứt khoát:" Bác nói bà bị bệnh ấy hả?"
" Đúng." Cố Thanh Trì gật đầu:
" Lão đại vấn tự thân, tra thọ nguyên, hiện hữu bệnh phù... Chiêm tiền cố, tất đương cao thanh xướng vấn, dĩ định kỳ thân!" Soái Lãng không đáp mà đọc một đoạn trong Anh Diệu Thiên, câu này ý là tuổi chưa quá già mà hỏi còn sống được bao năm thì không phải nói cho người ta biết mình bị bệnh à, khác gì đợi người ta lừa mình:
Cố Thanh Trì lại hỏi:" Còn người hỏi nhân duyên?"
" Còn phải hỏi à, bà già ăn mặc đẹp đẽ đi dạo công viên làm gì, đại bộ phận là để dụ dỗ mấy ông già ... Có điều bác này, bác không giữ quy củ nhé. Anh Diệu Thiên có dạy, có con ở góa, nên khuyên thủ tiết ... Sao bác lại khuyên người ta đi tìm ông già khác, chẳng phải mất danh tiết à?"
" Làm sao trách tôi được, thời đại thay đổi rồi, con có hiếu ngày một ít, tuổi già ngày một khó sống, không tìm người để nương tựa vào nhau chẳng lẽ thui thủi một mình. Anh Diệu Thiên thì cũng phải vận dụng linh hoạt, đừng có quá câu nệ. Có điều vừa rồi cậu đoán không hoàn toàn đúng, tôi hiểu trung y, không thấy tôi bắt mạch cho bà ấy à?"
" Hả, bác bắt mạch à, tôi cứ nghĩ bác lợi dụng sờ mó người ta chứ?" Soái Lãng ngồi dựa lưng vào ghế dài cười ngặt ngoẽo trêu:
Cố Thanh Trì suýt tát thằng nhãi một cái, cuối cùng vẫn cười, cả năm trời không gặp rồi, cái thằng nhãi này vẫn đen như thế, song không rụt rè như trước kia nữa:" Chàng trai, cậu định hỏi quẻ gì, xem xem lão hủ có tính ra được không?"
" Tôi muốn hỏi đường tài vận." Soái Lãng buột miệng hỏi ngay:
Cố Thanh Trì đáp không nghĩ:" Tài vận hanh thông, ngồi trên đống tiền có sẵn, cần gì tính nữa."
" Vậy tôi hỏi nhân duyên."
" Xưa ngay người giàu lắm vợ, nhân duyên của cậu quá lớn, thần tiên không đoán nổi."
Soái Lãng ho một tiếng, lừa được ông già này còn khó hơn lừa cha, mắt đảo tròn lại hỏi:" Vậy tôi hỏi tiền đồ."
Ông già phí cười:" Cậu biết rõ tôi là kẻ lừa đảo, chuyện tương lai tôi tính ra được sao?"
Soái Lãng thua rồi:" Vậy tôi hỏi chuyện đã xảy ra, sao bác tính ra được?"
" Đây là nguyên nhân cậu tới đây chứ gì? Kỳ thực không khó." Cố Thanh Trì móc túi lấy mấy mảnh báo cắt ra, đưa cho Soái Lãng:
Soái Lãng xem, đều là quảng cáo mềm mà y thông qua Hàn Đồng Cảng liên hệ các tòa báo đăng bài tạo thế, tung hô kỳ quan bươm bướm xuất hiện:" Thì sao?"
" Nghe tôi thong thả nói đã ... Tôi vốn cho rằng phái Giang Tướng thế là hết rồi, thứ dư nghiệt thời đại cũ như tôi không nên tồn tại, nên chuẩn bị vĩnh viễn ẩn mình, cho dù tôi còn ở giang hồ, tôi cũng không định để lại truyền thuyết như Đoan Mộc Giới Bình."
"Có điều tôi đột nhiên phát hiện, thì ra bí thuật phái Giang Tướng lại có thể thành bí kíp kinh doanh ... Không tránh khỏi hứng thú, vì thế tôi đếm xem. Nếu không tính rõ sổ sách thì không làm được lừa đảo, 22 gian cửa hiệu ở khu phong cảnh, cậu ký hợp đồng 10 năm, vẻn vẹn số này đầu tư gần 600 vạn, cung Hồ Điệp từ xây dựng tới nhập giống bướm, còn cần nơi giữ nhiệt độ ổn định nuôi dưỡng chăn sóc, thêm vào chi phí hoa cỏ, tôi tín không dưới 300 vạn. Thêm vào toàn bộ chuyện làm ăn của cậu, nhìn bề ngoài công ty không có người, thực ra cậu thuê trên 80 người, vận hành bộ máy kinh doanh này dưới 1000 vạn khó làm được. Huống hồ cậu còn trả lại nguyên xi số tiền cuộc đấu giá kia."
Cô Thanh Trì thao thao bất tuyệt tính tiền hộ Soái Lãng.