Đại kết cục: Trời yên biển lặng, gió nhẹ mây bay. (1)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:17:21

" Em sống có tốt không?" Một tin nhắn vượt qua đại dương, điểm đến ở là một căn nhà trên phố người Hoa ở London, cô gái chùm chăn nhung vốn ngủ không sâu bị tin nhắn đánh thức, mơ mơ hồ hồ lần mò điện thoại, đọc tin nhắn không đầu không cuối, tựa hồ là lời hỏi thăm từ phương xa, cô tỉnh ngủ một chút, gửi tin trả lời. "Anh bị thần kinh à, nửa đêm không ngủ quấy nhiễu em." Tin vừa gửi đi, cô lại bổ xung :"Quên mất, Trung Châu đang là buổi sáng." "Cái đồ ngốc này." Cô gái tự cười một mình, chính là Tang Nhã, khóe miệng cong lên dạt dào hạnh phúc và ấm áp, lúc này cô đang ở trong căn hộ cao cấp, phía đông London, nơi này cách cung điện Buckingham của nữ hoàng không xa. Ở nơi này vòng tròn người Hoa không ít, có thể thấy các quán Xuyên, lẩu đông bắc, giúp cô vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà, đôi khi nghĩ, cuộc sống như giấc mơ, cái tên ngốc từng đuổi theo mình khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Trung Châu, bây giờ thành nỗi nhớ nhung khắc khoải không buông được của cô. Thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, những mỗi giây đều rất đáng nhớ, cô lại gửi tin :" Có phải anh sắp quên em rồi không?" "Anh nhớ cũng không có cách nào." Lại một tin nhắn gửi tới. "Có cách, bay sang đây, em nói cho anh biết Soái Lãng, anh mà không tới, em kiếm một soái ca tóc vàng mắt xanh gả đi đấy." Tang Nhã trả lời, khi ấn gửi, tay hơi run lên. Soái Lãng đưa cô rời Trung Châu trốn ở Linh Bảo, sau đó từ Linh Bảo chuyển tới Tây An, cuối cùng qua Hong Kong, sau đó lấy thân phận di dân chuyển tới Anh, cô vẫn nhớ lời của Soái Lãng trước khi tiễn cô lên máy bay. "Anh không thể bỏ lại cha anh, em gái anh, cùng với mẹ kế đối xử với anh rất tốt, còn có đám bạn chơi với anh từ nhỏ, với lại anh đi rồi, sang đó làm gì? Chúng ta giao hẹn rồi mà, đợi anh không sống được nữa sẽ sang nương nhờ em ..." Anh ấy có quá nhiều ràng buộc, không như cô, chỉ một thân một mình, cô thấy, mình không nên ích kỷ như thế. "Tùy anh đừng gửi tin nhắn nữa, em ngủ đây." Tang Nhã hơi giận dỗi gửi một tin nhắn kết thúc cuộc nói chuyện, lặng lẽ đặt di động xuống, trong lòng nhớ tới từng có một đêm thế này, chốn thôn quê hoang vắng, trăng sáng sao thưa, mình ngồi sau cái xe đạp anh ấy ăn trộm về, hôm đó trời khá lạnh, nhưng lòng ấm áp, lúc này chăn rất ấm, lòng lại cô quạnh ... Cô bất giác đưa tay lên xoa xoa bụng mới khép mắt lại ngủ ngon Cùng thời gian đó nhưng lại là buổi sáng mặt trời mới mọc, Soái Lãng đã đi tới cổng công viên Trung Châu, khẽ thở dài cất di động đi. Người duy nhất biết chuyện rửa tiền là Tang Nhã, mà trừ mình ra, không ai biết sự tồn tại của Tang Nhã, hiện giờ Tang Nhã vẫn bình yên, Soái Lãng không nghĩ ra lý do nào để người khác nhìn ra. Mấy tháng trước khi chuyện Đoan Mộc Giới Bình dần lắng xuống, Soái Lãng sau khi xác định không ai theo dõi mình liền đi gặp Tang Nhã, lấy phương tức đầu tư di dân để đưa Tang Nhã ra nước ngoài. Tang Nhã đặt chân tới nước Anh là Soái Lãng liền yên tâm, đế quốc cường đạo lâu năm đúng là tốt, chỉ có hạn chế đối với số tiền đầu tư, căn bản không truy cứu nguồn tài chính. Trừ đi một tâm bệnh, nhưng lại thêm một nỗi nhớ nhung, chẳng qua là tâm tư tham lam của nam nhân gây ra, y thực lòng thích cô gái lừa đảo đó, không hề muốn cô thuộc về một nam nhân khác, đôi khi không nhịn được kích động muốn ra nước ngoài xem cô sống thế nào, nhưng biết cuộc sống ở nơi đó tốt tới mấy chỉ là trạm dừng chân, cái gốc rễ ở Trung Châu, vì những ràng buộc không thể dứt bỏ này mà trở về. Lặng lẽ mà đi, đầu miên man suy nghĩ. Công viên vào chủ nhật càng náo nhiệt hơn vài phần, vẫn là cái không khí trộn lẫn nhàn nhã, yên bình và an tường đó. Cách đây hơn một năm khi Soái Lãng cầm tờ báo tuyển dụng ngồi ở ghế dài trong công viện đợi thị trường nhân tài mở cửa bầu không khí lúc ấy cũng thế này, không có gì thay đổi. Mấy ông bà già vẫn vui vẻ ở đó chơi chim, múa thái cực, trên mặt đất đã lác thấy chiếc lá cây rụng, còn nghe thấy cả tiếng đọc sách vang vang, cũng thấy người trẻ tuổi đeo tai nghe chạy ... Tâm tình tựa hồ so với khi đó cũng không khác là bao, đều hoang mang không biết tiếp tới sẽ thế nào? Ông ấy có ở đó không? Soái Lãng chỉ nghĩ tới duy nhất một chỗ, nơi hai người gặp nhau, nếu ông ấy tới, hẳn sẽ ở đó. Vậy ông ấy có tới không? Muốn tống tiền mình à? Không giống phong cách của ông ấy. Muốn uy hiếp mình làm việc gì sao? Cũng không giống, Đoan Mộc Giới Bình đã mất, người phái Giang Tướng thì người chết người bị bắt, còn gì nữa đâu mà tranh? Vậy thì muốn truyền vị trí thầy cha cho mình à, để mình tiếp tục truyền thừa phái Giang Tướng? Đây là chuyện có khả năng nhất. Từng là một trong giang hồ tứ đại khấu một trăm năm trước, phái Giang Tướng thoi thóp suốt một thế kỷ, nguyên nhân tồn tại duy nhất của nó là cho thế nhân cách sinh tồn trong thời loạn, nhưng ở thời đại tin tức bùng nổ này, nó sớm mất đi đất đai sinh tồn. Vẫn không thể nhìn thấu ông già đó, có điều luôn cảm giác ông ta không có ác ý, ngược lại suốt cả cuộc đời cho tới giờ, đó là người thầy chân chính duy nhất mà y từng gặp được. Ở thôn Kỳ Khất Đang, mỗi ngày thảo luận triết học, nhân sinh, số mệnh, truyền thống, khi đó Soái Lãng không hề nhận ra, đó là một quá trình tẩy não. Có điều tẩy não rất tốt, gieo vào đầu y ý nghĩa, vương hầu khanh tướng, đâu phải đâu phải cứ là dòng dõi mới làm nên, còn dùng sự thực nói với y, người phàm có thể nghịch thiên, quỷ nghèo có thể trở mình. Bất giác mỉm cười, lão già đó giả thần giả quỷ, ở nghĩa trang một bút viết trăm bùa, gọi hàng nghìn con dới tới, phiêu diêu như thần tiên. Cái bản lĩnh này thì mình không học được rồi, đoán chừng dù khi mìn già đi cũng chẳng có cái vẻ tiên phong đạo cốt ấy. Mang theo tư duy lẫn lộn đi về phía trước, sắp tới đình giữa hồ, Soái Lãng dừng lại. Quả nhiên mọi thứ vẫn y nguyên như thế, từ điểm cuối lại quay về điểm khởi đầu. Cố Thanh Trì vẫn ngồi đó, một thân áo lụa, đang nói gì đó, vây quanh là mấy tin đồ, chỉ thiếu ba tên béo thôi. Hôm nay là ba bà già, một tóc đã bạc cả, chống gậy; một thì nách kẹp giỏ rau, đoán chừng bữa sáng cả nhà đang đợi nguy hiểm rồi, một được lão già nắm tay, rưng rưng hai hàng nước mắt. Soái Lãng đi tới gần, chỉ nghe ông già đó dùng giọng nam trung mang chút khàn khuyên bà già đang khóc.