Q2- Chương 010: Câu đố chưa giải, đã nghe tin dữ. (1)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:08:41
Sách tới lúc dùng mới hận ít, chuyện tới khi cần mới biết nông, nông gì? Nông trong nông cạn chứ còn gì!
Soái Lãng đỗ xe ở cửa Phượng Nghi Hiên vẫn oanh yến dập dìu ra vào như trước giờ, lại xem cuốn sách giới thiệu, một cái thứ gọi là trà cao, đen xì xì như cái đống ** nhặt ở đâu đó, vậy mà giá 120 vạn, miệng co giật.
Có một cái túi nhỏ cổ lỗ, gọi là túi trà, trông rất quen mắt, Soái Lãng nhìn một cái nhớ tới túi mà Cố Thanh Trì hay đeo bên hông, giá 25 vạn, miệng liên tục co giật.
Té ra lão già khốn kiếp đó có không ít hàng tích trữ, cả đai lưng cũng mấy chục vạn luôn.
Đương nhiên là thứ cuối cùng, Anh Diệu Thiên 170 vạn tới 210 vạn.
Không biết cuốn lão già ném cho mình là thật hay giả nhỉ?
Thứ làm Soái Lãng hoang mang chính là đây, rõ ràng thứ kia mình còn để ở dưới giường trong căn nhà thuê trọ tại Đại Đông Quan mà. Nghĩ kỹ lại chỉ hơn 600 chữ, thêm vào chú thích chỉ 1000. mười mấy trang thôi, chẳng qua chế tác cầu kỳ một chút, vậy mà giá tới 200 vạn á?
Nếu thứ dưới giường của mình có giá tới 200 vạn, Soái Lãng đúng là đầy một bụng tức không có chỗ phát tiết, nói xem có điên không? Nếu biết nó giá trị như thế thì mình đấu đá sống chết vì mấy chai nước ngọt làm quái gì chứ? Ôm bát vàng đi ăn xin để người ta cười cho à?
Vấn đề là, thật hay giả? Cái lão già đó thích chơi đùa người khác làm thú vui, ngay cả bác gái già cũng lừa, Soái Lãng không dám tin ông ta có tính tốt thuận tay tặng người ta trăm vạn.
Mang trong lòng câu hỏi lớn đi vào đại sảnh, một buổi sáng y nhận được lời mời của mấy nhóm người, xem ra cái đại hội này thanh thế lớn lắm, chẳng lẽ là cái bẫy của Lão Cố? Giống như lần trước ông ta đẩy giá mộ ấy. Hoặc là ông ta gặp cơ hội nên muốn kiếm một mớ? Dù là thế nào thì lão già đó cũng đang định lừa người ta.
Nghĩ vậy, có điều đồng thời xuất hiện hai bản Anh Diệu Thiên, tuy khuynh hướng bản của mình là hàng giả, nhưng cũng không bài trừ khả năng lão già đó lấy hàng giả ra thông đồng với chuyện gia, công khai lừa gạt người ta. Chuyện này ai dám đảm bảo, thời buổi bây giờ đám chuyện gia đôi khi ác hơn bọn lừa đảo ấy chứ, lừa người ta không chớp mắt.
Có người gọi, Soái Lãng quay đầu, nhìn thấy Thịnh Tiểu San khoan thai đi tới, y mỉm cười, có vẻ cô nàng rất bất mãn vì Soái Lãng ngay cả mình đứng đó đợi mà cũng không nhận ra.
Thịnh Tiểu San quan sát Soái Lãng một lượt, quần jean, dép xăng đan, sơ mi cộc tay, ăn mặc chỉ tàm tạm nhưng trông rất có tinh thần, quan trọng là khí chất thay đổi, thản nhiên đi vào như khách quen, chẳng như lần đầu rụt rụt rè rè.
" Sao thế, hình tượng của tôi chưa tới mức làm cô mê mẩn chứ?" Soái Láng biết sở thích đặc biệt của em gái này, trêu:
" Thiếu một chút, nhưng sắp rồi." Thịnh Tiểu San làm động tác khoa trương:" Anh thay đổi nhiều quá, mới có mấy tháng thôi mà, xem ra tiền đúng là gan anh hùng, với sự tự tin của anh bây giờ, tôi đoán anh kiếm được không ít tiền."
" Đáng là bao, chẳng đủ mua nhà cùng trang trí." Soái Lãng nhún vai:
Hai người đi vào thang máy, Thịnh Tiểu San ấn nút nói:" Quan niệm chi tiêu của anh cần phải thay đổi, con người không thể chỉ sống vì cái nhà, mệt mỏi lắm."
" Vậy cô nói xem, tôi sống mà ngay cả cái nhà cũng không có chẳng phải càng vô nghĩa à?" Soái Lãng phản bác:
" Vậy anh có nghĩ tới chuyện gì ngoài chuyện mua nhà không?" Thịnh Tiểu San cố gắng dẫn dắt Soái Lãng tới đề tài chất lượng cuộc sống:
" Lấy vợ." Soái Lãng đáp ngắn gọn:
Thịnh Tiểu San há miệng ra một lúc, bộ dạng không còn gì để nói, quan niệm sống quá khác nhau, không tìm được tiếng nói chung.
Tới tầng 4, rời thang máy, đi vài bước tới phòng thiết kế của Thịnh Tiểu San, đoán chừng buổi trưa khách không nhiều, nhưng nam nam nữ nữ tới khu văn phòng lại không ít, toàn là cặp soái ca mỹ nữ, chào hỏi Thịnh Tiểu San, ngạc nhiên nhìn Soái Lãng, không phải nói nhà thiết kế Thịnh đã kết hôn nên chỉ phục vụ khách nữ à?
Soái Lãng ghé tai hỏi nhỏ:" Sao họ nhìn tôi như thế?"
" Khách hàng của tôi toàn là danh nhân xã hội, có thể tiến vào phòng thiết kế của tôi, gia sản đều rất cao, họ hâm mộ cũng phải." Thịnh Tiểu Soan nhoẻn miệng cười, muốn tăng thêm tự tin và kiêu ngạo cho Soái Lãng:
Tư duy Soái Lãng nó lại lạc quẻ với người ta:" A, thì ra cô coi tôi là dê béo."
Thịnh Tiểu San lần nữa á khẩu, cho nên làm luôn một câu đả kích:" Trong số người tới chỗ tôi, anh là con dê gầy nhất."
" Gầy càng tốt, lợn sợ béo mà." Soái Lãng trả lời mặt chẳng đỏ tí nào:
Cái da mặt này đoán chừng chịu được bất kỳ sự kích thích nào, Thịnh Tiểu San chào thua, mở cửa phòng, trong phòng đã có thay đổi rồi, màu rèm cửa sổ đã biến thành màu lam nhạt.
Nắng chiều rất mạnh, Thịnh Tiểu San hạ rèm xuống, lấy nước ngọt trong tủ lạnh nhỏ ra, quay đầu một cái thì Soái Lãng đã thoải mái ngồi ở chỗ của cô, cứ như người trong nhà, chẳng có chút câu nệ nào. Hành động nho nhỏ này khiến Thịnh Tiểu San ngẩn người, xem ra đúng là thay đổi rất nhiều, trước kia phóng khoáng là giả vờ thôi, bây giờ thực sự mới là tự nhiên, thể hiện ra ở cử chỉ hành vi không có chút dấu vết gì.
Nam nhân tự tin là có sức hút nhất.
" Nói xem, chuyện này là sao?" Soái Lãng nhìn thấy Thịnh Tiểu San đưa mình là chai Cocacola thì đặt sang bên, thứ này uống phát ngán rồi, nhìn thấy cô kéo ghế ngồi xuống đối diện tựa hồ chẳng định trả lời mình:" Í, sao thế, trông cô có vẻ không hoan nghênh tôi lắm thì phải."
" Bằng vào thái độ của anh còn muốn tôi hoan nghênh à?"
" Tôi làm sao?"
" Tính tròn thì anh tới phòng thiết kế của tôi ba lần, trong đó một lần tới để lấy đồ rồi đi ngay, mấy tháng rồi, tôi chủ động mời anh, anh đều từ chối, không để tôi vào đâu đúng không?"
Chất vấn tựa như rất tức giận, nhưng mà nữ nhân tức giận là thứ khó đoán có phải thật hay không, dù sao cách tốt nhất vẫn là khiêm tốn nhận sai. Soái Lãng mắt đảo mấy vòng, một cô gái hoàn toàn khác, đem lại cảm giác dưỡng nhãn rất khác. Ví như mái tóc thăng xuôn dài, cảm giác rất hiền dịu, ví như vóc người gầy không lộ xương, thanh thoát tự nhiên, ví như các ăn mặc, chiếc váy quai đeo xanh nhạt, lộ ra vai trần trắng trẻo, và hõm xương quai xanh, ánh mắt người ta hút vào đó ...
Soái Lãng cười, không hổ danh là nhà thiết kế hình tượng, luôn khiến người ta bị dụ hoặc tưởng tượng tới vóc dáng bị che đậy phía sau...