Đại kết cục: Trời yên biển lặng, gió nhẹ mây bay. (7)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:19:57

Đi rồi, vậy là kết thúc rồi, thực sự kết thúc rồi, khi xe đã không còn thấy đâu nữa, trong mắt Soái Lãng vẫn còn dừng lại ở nụ cười sáng lạn của Thịnh Tiểu San. Lúc này tâm tình của y giống như thời thiết trong mát mùa thu, nhìn ông già bà già da mồi tóc bạc trong công viên, nhìn cây cối, nhìn đủ thứ xe cộ qua lại, nhìn tòa nhà cao tầng, nhìn cửa hiệu san sát ... Cả người đi đường hình như cũng đều đang cười vui vẻ, cái thành phố tràn ngập kẻ lừa đảo này tựa hồ không đáng ghét nữa. Soái Lãng một mình tản bộ trên đường phố Trung Châu, trong đầu nghĩ rất nhiều, đi rất xa, tựa như đang tìm kiếm mục đích cuộc sống, tựa như tìm lại thứ từng đánh mất, cũng tựa như đang tìm kiếm một chốn đi về. Đi bộ rất lâu, tới trước tiểu khu cục môi trường rồi, Soái Lãng nghĩ một lúc rồi quyết định, gọi điện thoại, không bao lâu sau Phương Hủy Đình từ trong nhà chạy ra. Soái Lãng hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:" Đình Đình, anh nghĩ thông rồi, có những chuyện không thể giấu diếm được, chúng ta không thể lừa cha mẹ em thêm nữa, hôm nay anh sẽ đường đường chính chính tới nhà em, nói với cha mẹ em, anh muốn cưới em." Phương Hủy Đình mắt muốn lồi ra ngoài, đầu óc hỗn loạn, chuyện gì xảy ra vậy? Cái gì mà đã nhảy thẳng tới giai đoạn cưới hỏi rồi, có điều bị quyết tâm của Soái Lãng cảm động:" Cha em còn đỡ chứ mẹ em thì hung dữ lắm." " Không sao, nhìn em là anh biết rồi." Soái Lãng tự tin nói: Phương Hủy Đình vừa mừng vừa giận, có điều cô thích nam nhân có dũng khí, có trách nhiệm, đáng được khen thưởng. Hai người tới siêu thị gần đó, mua ít hoa quả, rượu, đồ bổ, sau đó thân mật tay trong tay trờ về. Cuộc đời Soái Lãng từ đó lật sang một trang mới, Soái Lãng thấy mình phải thật nghiêm túc, phải sống có trách nhiệm không thể lông bông tùy tiện. Vấn đề này Soái Lãng nghĩ kỹ lắm rồi, e chỉ có cô cảnh sát này mới có thể nhìn nhận một cách chính xác công bằng tiền án của mình, nếu là tiểu học muội biết chắc sẽ băn khoăn lắm, Phương Hủy Đình thì không, vì cô ấy luôn biết mình là người thế nào, chưa từng vì thế mà chê bai mình. Thế nhưng cuộc sống lật sang trang mới cũng phải đối phó với vô vàn bất trắc, gõ cửa đi vào chưa lâu cửa đã mở ra, Soái Lãng chạy bán sống bán chết, bà Phương đuổi theo ở hành lang hét lên bằng tông cao nhất:" Cái thằng lưu manh mày còn dám xin cưới Đình Đình nhà bà à? Cút, còn dám tới, báo 110 bắt mày." Tiếp sau đó là rầm rầm rầm, bà Phương cầm quà ném xuống thang, nào táo, nào lê lăn lông lốc, Soái Lãng dẫm phải không đứng vững, ngã lăn tròn mấy bậc thang, ngẩng đầu lên thấy bà Phương như hung thần chặn cửa sợ vỡ mật chạy tiếp. Cuộc sống thế là cứ tiếp tục trong hỗn loạn. Ba tháng sau Trâu Hiểu Lộ ra tù, đón cô là Đỗ Ngọc Phân, nhìn Trâu Hiểu Lộ cắt tóc ngắn sát da đầu, mặc quần áo đơn giản từ trong cửa sắt đi ra. Tài nữ giới tài chính ngày nào rơi vào cảnh này làm Đỗ Ngọc Phân cảm thán không thôi, trước đó Soái Lãng từng tới thăm tù, Đỗ Ngọc Phân luôn nghi ngờ hai người họ có bí mật gì, không biết vì sao ngày Trâu Hiểu Lộ ra tù lại không tới mà nhờ mình. Hai người trò chuyện suốt một đêm, không lâu sau Trâu Hiểu Lộ xuất hiện ở phố người Hoa tại London. Sau đó không lâu được một cơ cấu tư vấn đầu tư di dân liên hệ, Trâu Hiểu Lộ được nhận vào làm, vẫn là mảng tài chính cô sở trường, chuyên môn giúp đỡ người có tiền trong nước làm thủ tục di dân và đầu tư nước ngoài. Cuộc sống không tệ, coi như cũng thuộc giai cấp trung lưu nhàn nhã, đúng cô mong muốn. Bốn tháng sau ở hội nghị cuối năm của Giải khát Phi Bằng, Đỗ Ngọc Phân được chính thức bổ nhiệm làm giám đốc nhà máy đóng chai nước ngọt, đáng tiếc là Soái Lãng không thể tham gia. Càng tiếc hơn nữa Lâm Bằng Phi rất có ý kiến với Soái Lãng, từ sau khi hai công ty trao đổi cổ phần, lợi nhuận của Điệp Vũ không cao như dự kiến, làm ông ta mơ hồ thấy lại mắc bẫy Soái Lãng rồi, mà Soái Lãng chen chân vào nhà máy, rõ ràng lấy đi một phần lợi nhuận của ông ta. Có điều Soái Lãng cũng nghĩa khí, khi vào mùa vắng khách tài chính của Phi Bằng gặp khó khăn, Soái Lãng giúp một tay, ông ta coi như chấp nhận cách cục không viên mãn lắm này. Tiểu học muội Vương Tuyết Na học nghiên cứu sinh tới năm thứ hai, qua kỳ thi Toefl, giống bao gia đình có cuộc sống ưu việt khác, được thầy Vương đưa đi du học. Ngày rời nước, Soái Lãng và Phương Hủy Đình cùng đi tiễn, lúc sắp lên máy bay, tiểu học muội chạy về ôm Soái Lãng khóc mãi không buông, khóc ướt ngực áo y. Cô vừa đi một cái, Soái Lãng và Phương Hủy Đình cãi nhau một trận to, khiến Phương Hủy Đình một thời gian dài không để ý tới y. Soái Lãng vẫn thế, chuyện làm ăn thì buông tay cho Đỗ Ngọc Phân cùng đám anh em phía dưới lo liệu, lúc nào cao hứng thì tới Thập Nhất Loan làm việc vài ngày, lĩnh lương, dẫn mấy thợ điện ra Hoàng Hà bắt cá. Cao hứng hơn nữa thì gọi đám bạn xấu đi ăn uống, còn mua một căn nhà hơn 100 mét vuông ở thôn Ngũ Long làm clb giải trí cho cả đám. Cứ cuối tuần là Soái Lãng nhất định tới ngõ cũ thăm Vương Phất và tới Đh Trung Châu thăm cụ Vương, chẳng học được tí bản lĩnh nào của hai ông già bác học, ngược lại học được đống tật xấu, giờ cái miệng kén tới mức không uống nước lọc nữa, chuyển sang nghiên cứu trà đạo rồi. Đương nhiên Soái Lãng về nhà cũng chăm chỉ hơn, cha đã lùi về tuyến hai, cả đời Lão Soái ghét ác như thù, giờ lại không thích dính líu tới vụ án nữa, hay đi tìm Lão Trịnh cũng sắp về hưu đánh cờ, cãi nhau. Cha già rồi vẫn khó tính như cũ, chấp nhận thằng con phạm sai lầm liên miên, nhưng không chấp nhận hạng tiểu nhân luồn cúi. Thế nên khi Soái Lãng nói mình được vào Đảng, còn được đề bạt làm phó trạm trưởng, bị ông đá cho hai phát, bộ dạng đau đớn còn hơn cả nhìn thấy kẻ thù giai cấp, làm Soái Lãng không sao hiểu nổi. Soái Lãng thi thoảng bay nước ngoài, một tháng ít nhất một lần, đi vài ba ngày, có tháng thậm chí đi mấy lần, đem về không ít mẫu thiết kế thủ công mỹ nghệ mới mẻ, thấy bảo là tới tìm bậc thấy các nước học nghề. Nhưng đám Điền Viên và Bình Quả biết rõ, Nhị ca vẫn bất học vô thuật như xưa, chỉ học được mấy câu thuật ngữ lừa người ta thôi, đâm ra rất nghi ngờ mục đích mấy chuyến đi này của Soái Lãng, tất nhiên còn dựa vào Nhị ca phát lương thì làm gì có đứa nào dám nói ra? Cuộc sống của mọi người vẫn tiếp tục, ai cũng có đặc sắc riêng. Đại Ngưu vẫn làm công nhân ở kho hàng nhà ga, cưới một nữ nhân viên tàu giọng còn to hơn mẹ hắn, hai vợ chồng nói chuyện như cãi nhau. Trình Quải lương tâm thức tỉnh, giờ không bán sách lậu nữa, chuyển sang kinh doanh sách đàng hoàng rồi, nhưng vẫn thói thấy lợi là sán vào, thi thoảng tới giúp Soái Lãng kinh doanh kiêm làm tiền. La Thiếu Cương kết hôn với bạn gái Lệ Lệ, nhậm chức ở Cty Điệp Vũ, hai vợ chồng phối hợp rất tốt. Lão Bì chuyển hẳn tới Trung Châu rồi, phụ trách đội ngũ tiêu thụ. Lão đại Hàn Đồng Cảng kết hôn với cô phóng viên hơn tuổi, sự nghiệp cũng hơn nốt, kiếp này chắc làm cu li cho vợ. Điền Viên cũng mua nhà ở thông Ngũ Long, chuẩn bị cưới thôn cô Hứa Dung, còn dự tính lớn, muốn xây thôn nghỉ dưỡng gì đó, đem chuyện Soái Lãng trước kia hứa với hắn là giúp một việc, kỳ kèo y đầu tư. Bình Quả chẳng có tiến triển gì, vẫn sống vô tư như trước. Đám anh em thi thoảng tụ tập, đề tài bàn tán nhiều nhất là hôn sự của Soái Lãng, cô dâu là Phương Hủy Đình thì không cần tranh cãi nữa, nhưng quá trình thực sự quá gian nan. Mỗi lần Soái Lãng tới nhà đều bị bà Phương đuổi đi, đồ cũng bị ném ra ngoài, lần nghiêm trọng nhất nghe nói là đồ ấm chén bát đũa trong nhà bị đập vỡ một nửa, Soái Lãng bị ném cái ca uống nước trúng mặt, vỡ đầu máy lênh láng, làm y tức điên lớn tiếng tuyên bố, ông đây đếch thèm, ra nước ngoài, di dân, cưới em gái ngoại quốc về chơi ... Mà y đi thật, sang Châu Âu rồi lại bay sang cả Mỹ, lang thang ở ngoài suốt hơn một tháng, rốt cuộc cũng không nhịn được mà về. Lần này trở về bình tĩnh hơn rồi, Soái Lãng và Phương Hủy Đình hợp kế, làm tới cùng luôn. Thế rồi sau một năm gian nan hai người rốt cuộc cũng bước lên thảm đỏ, chẳng phải là Phương gia đã thay đổi mà vì Phương Hủy Đình mang thai 3 tháng rồi, nếu không cưới thì cái bụng kia không giấu được ai nữa. Ngày thanh hôn, bà Phương nắm tay thân thích khóc lóc kể lể :" Cái thằng lừa đảo, lừa mất con gái ngoan của tôi rồi." Sau khi kết hôn, Soái Lãng mỗi lần nghe tới về nhà vợ là đau đầu, tìm đủ mọi cớ né tránh, khi con trai ra đời mới thay đổi. Con trai tên là Soái Hi Ngạn, do Vương Phất và thầy giáo Vương cùng đặt tên, khi đầy tháng đứa bé này được bế ra chào thân bằng hảo hữu làm mọi người cười lăn ra đất, đen xì xì giống hệt cha nó. Rồi sau đó nữa, hình như chẳng có chuyện gì lớn để kể, hoặc là còn chưa xảy ra, thực ra cuộc sống vốn bình đạm, dù thi thoảng có ầm ầm dậy sóng thì cũng là tạm thời thoát ly quỹ đạo mà thôi, hết thảy cuối cùng rồi sẽ quay về yên bình ...