Q3- Chương 009: Cởi chuông buộc chuông, còn ai ngoài anh. (3)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:08:33
Chính là Trịnh Quan Quần, nhìn thấy Soái Lãng thò đầu ra thì vẫy tay gọi, Soái Lãng nói là người quen bảo ba người kia vào phòng trước, sau đó đề phòng một câu: " Chú Trịnh, hai chúng ta hết nợ nần rồi, tôi không biết chú bảo tôi làm gì, tôi không làm, chú hỏi tôi việc gì, tôi không biết."
Ba người khác còn đang đứng ở cổng, là Thẩm Tử Ngang, Tục Binh và nghiên cứu viên, vô tình nhìn quanh Tục Binh thấy bảng vinh quang của trạm, cười bảo mọi người nhìn. Thẩm Tử Ngang nhìn rõ rồi bật cười, bằng vào Soái Lãng đi làm ba ngày bỏ việc hai ngày còn lại say khướt mà lại đứng đầu bảng, công chức ưu tú.
Mọi người đều cười, thi thoảng để ý bên kia Lão Trịnh và Soái Lãng thương lượng với nhau.
Tất nhiên là có chuyện rồi, nếu không chẳng ai tới chỗ này, Trình Quan Quần khoác vai Soái Lãng về túc xá, khép cửa lại, thành khẩn nói: " Cậu có biết chúng tôi tìm cậu có việc gì không, chúng ta quen nhau lâu vậy không có tình cảm cũng có tình nghĩa chứ, tôi đường đường là xử trưởng trên tỉnh lại cả đống tuổi rồi, lặn lội đường tuyết đi mấy chục km tới đây, vậy mà cậu lại làm mặt lạnh với tôi sao?"
" Thôi thôi chú ơi, chú đừng mang tuổi tác mang cấp bậc ra nữa, chúng ta không cùng hệ thống, dù là cùng hệ thống tôi cũng chả nể nang xử trưởng quái gì đâu, nơi này trời cao hoàng đế xa, trừ đuổi việc đã là đãi ngộ kém nhất rồi. Cha tôi dặn tôi ở đây cảnh tỉnh bản thân, không được đi đâu hết." Soái Lãng dứt khoát từ chối, lúc y muốn giúp thì chẳng ai coi trọng, giờ mò tới cần y giúp thì y phải giúp à, không thể sống thiếu tự trọng thế được:
" Ài, tôi đã bảo với cha cậu rồi, ông ấy biết chuyện này." Trịnh Quan Quần đã có chuẩn bị:
" Thế à? Vậy cha tôi cũng không quản được tôi, tôi không muốn làm gì, chả ai ép được tôi đâu. ... Chú Trịnh, chú biết tự do là gì không? Không phải là muốn làm gì thì làm, mà là có thể từ chối bất kỳ điều gì mình không muốn làm, tôi bây giờ là người tự do, không ai ép được tôi." Soái Lãng tuy hơi say nhưng trong lòng chẳng hồ đồ, cảnh sát mò tới cửa, làm gì có chuyện tử tế:
Trịnh Quan Quần thử hỏi: " Cậu biết chúng tôi tới tìm cậu làm gì à?"
" Còn chẳng phải vì chuyện của Đoan Mộc Giới Bình, tôi nói thật với chú nhé, với hắn tôi sùng bái nhiều hơn căm hận, chú cũng biết thân thế của hắn mà, nói ra cũng là người đáng thương bị xã hội làm hại. Giao hắn cho cảnh sát, tôi cũng không đành lòng, ai bảo hắn muốn giết tôi, tôi hết cách ... Đặt tôi vào hoàn cảnh hắn trải qua, tôi chỉ làm quá hơn chứ không kém đâu." Soái Lãng mượn rượu nói thật:
Trịnh Quan Quần thở hắt ra, ở mặt này ông đồng cảm, ông và Soái Thế Tài cùng nhau đào sâu từng mẩu quá khứ của Đoan Mộc Giới Bình, ở chuyện này ông rõ hơn ai hết:" Không sai, tôi cũng có cảm giác này, có điều tôi khẳng định cậu không biết tôi tìm cậu làm gì, nếu cậu đoán đúng, tôi đi ngay."
" Thật không?" Soái Lãng thấy Lão Trịnh trịnh trọng như thế, nói luôn:" Hắn không chịu khai chứ gì?"
" Sai, hắn thao thao bất tuyệt, nói nhiều hơn cả biên tập viên thời sự, còn chủ động xin giấy bút ngồi trong phòng giam khai sạch bách, khai cả chuyện chúng tôi không biết."
" Vậy nhưng hắn không nhận tội, đổ cho người khác?"
" Sai, hắn không ngại nhận toàn bộ tội phạm vào mười mấy năm qua, những vụ án đó là niềm tự hào của hắn." Trịnh Quan Quần lắc đầu:
Thế là tới lượt Soái Lãng sửng sốt, không tin:" Thế thì tôi chẳng đoán ra được."
" Đoán không ra chứ gì, đơn giản lắm, hắn muốn gặp cậu mà thôi." Trịnh Quan Quần xòe bài:
" Gặp tôi?" Soái Lãng chỉ bản thân, phát ra tràng cười của người say:" Không gặp, khi nào tới lượt hắn nói chuyện chứ, với lại tôi gặp hắn làm gì? Liên quan gì đâu, chú Trịch, trong chuyện này nhất định có vấn đề, chú đừng giấu tôi, thứ nhất, nghi phạm trọng yếu như thế, làm sao có thể dễ dàng cho gặp người ngoài, chú nghĩ tôi không hiểu quy trình cảnh sát à? Thứ hai, hắn có quyền đưa ra yêu cầu sao? Cảnh sát làm theo yêu cầu của hắn à? Chú đừng nói với tôi phá án vẫn có tình người nhé."
" Ha ha ha, tôi không giấu được cậu mà, hai tuần qua thẩm vấn không có trở ngại gì, nhiều nghi phạm trong vụ án hắn gây ra còn ở trong tù, Đoan Mộc Giới Bình tự biết giấu không nổi, mười mấy năm lừa đảo, hắn khai hết. Thái độ nhận tội vẫn tạm được, có điều một thứ quan trọng hắn giữ kín như bưng ..." Trịnh Quan Quần nói tới đó dừng lại, thấy Soái Lãng chẳng tò mò gì thì hơi bất ngờ, mắt liếc thấy tờ báo đọc dở trên bàn, nói:" Đừng vờ vịt nữa, cậu biết chuyện Thượng Ngân Hà nhảy lầu liên quan gián tiếp tới Đoan Mộc Giới Bình, xem ra cậu vẫn quan tâm sự thể phát triển đấy chứ."
" Nói quan tâm thì không tới, vô tình nhìn thấy thôi ... Chú Trịnh, không phải tôi không chịu phối hợp, mà là tôi làm gì có bản lĩnh lớn thế, chuyện hắn không chịu khai, tôi có tới cũng tác dụng gì."
" Không phải chúng tôi cần tới bản lĩnh của cậu, mà là bản thân cậu."
" Thế là sao?"
" Hắn yêu cầu gặp cậu, đồng thời lấy đây làm điều kiện bắt ép tổ chuyên án, chúng tôi không còn cách nào khác nên phải đồng ý yêu cầu, dù sao người khi chết tiếng nói cũng thật, dù chặt đầu cũng cho ăn bữa cuối mà, cho nên trải qua cân nhắc nghiên cứu, sở tỉnh đồng ý yêu cầu của hắn."
" Thôi đi, thế chú có nghĩ tới cảm thụ của tôi không? Tôi nói cho chú biết, con người tôi rất có nguyên tắc, chuyện tôi không muốn làm, ép tôi cũng vô ích, không thể vì trong tay có đặc quyền là có thể không thèm quan tâm tới cảm thụ của ..." Soái Lãng đang thao thao bất tuyệt bàn nguyên tắc, đột nhiên khựng lại, vì Trịnh Quan Quần rút ra tờ chi phiếu đưa y:" Đây là cái gì, chú có ý gì?"
" Trải qua nghiên cứu, tổ chuyên án quyết định trao thưởng cho người cung cấp tin tức trọng yếu dẫn tới bắt được nghi phạm, tiền thưởng 100. 000. Đồng chí Soái Lãng, hiện tôi đang làm chuyện công, nếu đồng chí không phối hợp, chúng tôi nghĩ cách khác xử lý số tiền này." Trịnh Quan Quân cố ý nói:
Soái Lãng chỉ do dự ba giây rồi giật lấy chi phiếu cất ngay vào túi, trừng mắt lên: " Nghiên cứu cái gì chứ, đây là thứ tôi đáng có, tôi vất vả lắm chứ, bỏ bao tiền mới bắt được người, chỗ này tới tiền thuê nhân công còn chưa đủ ... À chú Trịnh, đây là tiền trước thuế hay sau thuế?"
" Thôi đi, tôi không tin cậu là công dân nộp thuế theo pháp luật."
" À, thế là không phải nộp thuế rồi ... Đi nào."
" Hả, trực tiếp thế à, thế nguyên tắc đâu, tự do đâu rồi?" Trịnh Quan Quần đứng dậy mở cửa, không nhịn được mỉa mai:
" Chuyện này đâu vi phạm nguyên tắc, cưỡng ép không làm, nhưng cho tiền liền làm cũng là nguyên tắc ... Dù sao hắn bị bắt rồi còn gây sóng gió gì được nữa, cùng lắm là không phục mà thôi, muốn xem xem thua trong tay ai, có gì mà xem, kiêu hùng mạt lộ nào không chết trong tay vô danh tiểu tốt. Mà nói trước kia, nếu Đoan Mộc Giới Bình tức giận hộc máu chết cũng không được đổ cho tôi đâu nhé."
Soái Lãng nói không ngừng, đi qua nhà ăn cáo biệt mọi người, cùng những người khác lên hai cái xe, rời khỏi trạm biến thế Thập Nhất Loan, xe cẩn thận đi trên con đường vẫn phủ tuyết.