Q2- Chương 003: Tư duy đi trước, kinh doanh đủ thứ. (3)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:08:41

" ... Trời nóng thế này, da mấy chị lại tốt như thế, bị đen thì không phải chuyện đùa, đội cái mũ cỏ này vào, vừa có thể che nắng, lại có thể trải nghiệm cảm giác của vĩ nhân khi đứng bên Hoàng Hà ... Chúng ta ra ngoài chơi làm gì? Là để cho vui, chuyện tiền nong không cần quá bận tâm, chị thích tặng chị luôn, ai bảo chị xinh đẹp ..." Lời chẳng biết nói với ai, nhưng hai cô gái cùng cười khúc khích. Đoàn người đồn trưởng Bạch thấy hai "chị" bụng thì ngấn mỡ, mặt thì bóng dầu, không kìm được sởn gai ốc. Phải bán lương tâm bao nhiêu lần mới thốt ra được những lời như thế chứ? Nhưng mà hiệu quả lắm, không thấy mấy bà cô tuổi sồn sồn đội mũ vui vẻ trả tiền còn không lấy tiền thừa, sau đó hưng phấn đi trải nghiệm cảm giác vĩ nhân. Tiểu Mộc nhìn cái mũ cỏ rách mà giá tới 35 đồng, hắn thấy thứ này đáng 5 đồng hay không thì khó nói, nhìn một lượt, đủ các loại đồ mỹ nghệ, đồ trang trí, đồ giả ngọc, còn bán chai chai lọ lọ gì mà cát Hoàng Hà, nước Hoàng Hà rồi cả đá Hoàng Hà. Vài viên đá cuội mà tên béo ba hoa gì mà dám ghi là là sản vật kỷ Phấn Trắng. Hai tên đó nói luôn mồm khiến đồn trưởng Bạch không có cơ hội xen vào câu nào, đợi mãi không nhịn được vỗ quầy:" Này này Béo, vờ không nhìn thấy tôi à?" " Ui ui, chú Bạch, chú Bạch ... Có chuyện ạ?" Tên Béo cười hì hì: Lúc này Tiểu Mộc nhận ra, hai chàng trai mặc vải thô như tiểu nhị xã hội cũ chính là bạn thuê phòng cùng Soái Lãng. Lần trước khi hắn và Phương Hủy Đình tới Đại Đông Quan đã gặp rồi, nhưng khi đó hai tên này xun xoe quanh chị Phương, chắc chẳng nhớ mình đâu. Đồn trưởng Bạch cách quầy hỏi:" Soái Lãng đâu?" " Nhị ca à anh ấy trong thôn ... Không thì đi đưa đồ uống rồi, chú Bạch, mọi người bận thế này, chú đừng gây thêm phiền phức nữa, hôm khác mời chú ..." Tên Béo chẳng rảnh chiêu đãi đồn trưởng Bạch, quay sang rối rít xin lỗi khách đang đợi: Đồn trưởng Bạch thấy hơi mất thể diện, song người ta chẳng làm gì sai, trừng mắt một cái, đành phải rút điện thoại ra gọi, nói hồi lâu mới quay sang: " Trong thôn, đi thôi ... Tôi dẫn mọi người đi, đi xe điện chứ lái xe này mất nửa ngày." Chen lấn đi ra, mồ hôi đầm đìa, ở nơi chật chội này phải đi xe điện nhỏ giành cho khánh đi tham quan mới tiện, đồn trưởng Bạch trực tiếp lái xe đưa mấy vị khách đi. Trên xe, vừa ngồi một lúc hai vị đội trưởng và Tiểu Mộc liên tục phải lau mồ hôi, một phần là vì chen chúc, một phần là do nắng chói chang trên đầu. Khu phong cảnh với đám cảnh sát này mà nói là chẳng có chút hứng thú nào, đông người là đồng nghĩa với rắc rối trị an chứ hay ho gì, nãy giờ bọn họ nhìn thấy đống kẻ khả nghi rồi. Đội trưởng Hình thì than, mấy cục đá, nắm cát cũng bán được, thế này không phải dễ kiếm tiền quá à? " ... Chưa hết, bọn họ chặt cành cây làm ná, lấy bùn nặn lại làm đạn, chuyên bán bọn trẻ con từ thành phố tới, một cái bán mấy chục đồng ... Có đứa nhóc còn dùng ná bắn xe cảnh sát." "Hiện Soái Lãng là nhà bán buôn đồ thủ công trong thôn, buôn nước bọt tiếp thị cũng là người trong thôn, chỉ cần là thứ bẫy người trong khu phong cảnh là từ cái thôn đó mà ra ... Chính xác do thằng quỷ đó bày trò, cái thôn đó giờ chỉ nghe y mà." Đồn trưởng Bạch kể: Ba vị khách cười nghiêng ngả, mỗi lần thấy Soái Lãng là có thứ mới mẻ, trong lúc tán gẫu thì tới nơi rồi, thôn Ngũ Long cách khu phong cảnh không xa, trên đường tới Mai Viên đi qua nó. Xe điện rẽ vào đường thôn, đỗ lại trước cổng một đại viện đầu thôn, vừa vặn gặp một cái xe ba bánh vừa đổ cát xuống, bên cạnh là mấy thôn dân lớn tuổi đang sàng cát, người ra người vào tấp nập. Đội trưởng Hình đùa:" Ồ, sàng cát thật, tôi cứ nghĩ là cậu ta cứ bốc cho vào đồng hồ cát cơ." Đồn trưởng Bạch hô to:" Soái Lãng, có trong đó không?" Soái Lãng vén rèm từ bên trong phòng đi ra:" A, chú Bạch, khách quý, khách quý, trưa chú rảnh không, làm vài chén?" " Chậc chậc chậc, có việc công, bên trên có người tới tìm cậu." Đồn trưởng liên tục tặc lưỡi cắt lời Soái Lãng, không muốn để lộ ra mình hay bỏ việc đi nhậu nhẹt giữa giờ: Soái Lãng giờ mời để ý có cả người khác, vội bắt tay mời khách vào nhà, trong nhà náo nhiệt lắm, mấy bà cô bà thím ríu rít nói luôn mồm, tay cũng chẳng ngơi nghỉ, đang sản xuất đồng hồ cát. Đúng là cái công xưởng rồi. " Mọi người vào đây . . mời ..." Soái Lãng vèn rèm gian trong, thấy mấy người kia vẫn mải xem người ta làm đồng hồ cát, nói:" Có gì đâu mà xem chứ?" " Soái Lãng, đây là sản phẩm ba không đấy." Tiểu Mộc nhắc nhở: " Đây là đồ thủ công dân gian, hiểu không, đồ nghệ thuật đấy, biết cái rắm gì mà nói." Soái Lãng mắng một câu: Lý do thực làm người ta câm nín, vào gian phòng nhỏ bên trong, phòng này la liệt những món đồ đủ hình dáng chất liệu, đội trưởng Hình thuận tay cầm một bức tượng không biết là kỳ lân hay sư tử ở trên bàn xem, chi tiết sắc nét lắm:" Đồ khắc đá à?" " Đúng, mô phỏng đồ khắc đá Hán Bạch Ngọc, làm vô cùng tinh xảo, giá 108 đồng, không đắt đâu, riêng tiền đá đã là 80 đồng rồi." Soái Lãng ngồi xuống, nghiêm túc như thảo luận nghệ thuật: Đội trưởng Hình thuận tay ném cho Tiểu Mộc:" Xem xem nó là cái quỷ gì, tôi không tin cậu ta." Tiểu Mộc đưa lên gần mắt quan sát, kết luận ngay:" Bột đá cao phân tử, dùng khuôn ép thành, đừng nói 108 đồng, 18 đồng cũng không đáng." " Cậu đừng vu khống, 180 đồng cũng không có mà mua đâu." Soái Lãng bác bỏ: " Soái Lãng, tôi học kiểm nghiệm dấu vết đấy, tôi viết ngay công thức chế tạo mấy món đồ nát này ra bây giờ, anh tin không?" Tiểu Mộc chuyên nghiệp bóc trần lời nói dối: Soái Lãng không nghĩ tới chuyên ngành của hắn, e là không giấu được rồi, ngửa mặt cười lớn, cười rất to, mặt chẳng đỏ tẹo nào:" Chuyên gia, đúng là chuyên gia ... Cảnh sát nhân dân lợi hại thật, tặng mỗi người một cái, tuy là bột đá ép thành, vẫn cao cấp phết đấy, 108 đồng không phải đắt ..." " Cút cút, đừng mang mấy thứ đồ giả của cậu ra bêu mặt nữa, lãnh đạo cấp trên tìm cậu có việc đấy . . Thế này, tôi tránh một chút, ở ngoài đợi mọi người ..." Đồn trưởng Bạch thấy mấy vị này quanh co không đi vào chủ đề thì biết ý tránh đi: Soái Lãng dựa người vào lưng ghế, tay vẫn mân mê món đồ giả kia:" Cái này đâu tính là phạm tội gì nhỉ? Các vị không tới mức tới đây vì nó chứ"