Q1- Chương 008: Nhân tài nhân tài, như sơn như hải. (1)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:08:51
Trừ Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu ra thì trong số các thành phố lớn, 7 triệu dân của Trung Châu cũng là nhiều rồi, ở trong thành phố này, nơi tập trung người đông đúc nhất là chợ nông sản, thị trường nhân tài. Chợ nông sản thì nông sản nhiều hơn người, còn thị trường nhân tài thì sao, người nhiều hơn nông sản chứ còn sao.
Thời buổi các trường đại học mở rộng tuyển sinh vô hạn chẳng khác nào ở ngoài ruộng dùng phân bón không hạn chế, dẫn tới hậu quả giống nhau, chất lượng tồi tệ, số lượng quá nhiều, dư thừa nghiêm trọng.
Không tin à? Tự nhìn mà xem, hơn 400 vị trí tuyển dụng chật kín người, từng đống từng đống chen lấn ở biển quảng cáo giới thiệu của công ty, giống như đống khoai tây vậy, đầu người lúc nhúc. Còn trước quầy tiếp nhận thì người thành từng đám từng đám, chặt còn hơn cả bó cần tây, nếu như mà đứng ở tầng 18 tòa nhà thị trường nhân tài nhìn xuống, mắt chiếu tới đâu cũng chỉ thấy toàn người là người, đen xì xì làm người ta nổi da gà da cóc, nếu bản thân cũng ở trong đó thì đúng là bi kịch.
Trước sau trái phải đều là người, trong tai văng vẳng đủ thứ tạp âm, mũi ngửi trăm thứ mùi cơ thể khác nhau, đâu đâu cũng toàn những khuôn mặt hoang mang, sốt ruột, căng thẳng, nóng nảy.
Tết Xuân vừa qua chưa lâu, Tết tới thì ai cũng cầu chúc năm sau tốt hơn, nhưng Tết Xuân đã qua, còn cuộc sống thì cũng vậy mà thôi, không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Bề ngoài là thế, nhưng ở đâu cũng có thành phần không an phận, Soái Lãng là một trong số đó, vóc dáng chẳng cao to, thậm chí thời buổi này nam nhân chỉ cao xấp xỉ 1m7 như y thì chả khác nào tàn tật cả.
Theo lý mà nói thì Soái Lãng chẳng có ưu thế gì ở nơi này, có điều sự thực lại trải ngược. Chính chàng trai chẳng có gì đặc biệt ấy lại qua lại giữa các quầy tuyển dụng như cá gặp nước, mục tiêu rõ ràng, ra tay chuẩn xác, chẳng giống sinh viên tốt nghiệp hoặc chưa tốt nghiệp tới đây thử vận may, ngờ ngờ nghệch nghệch đi loanh quanh, tới đâu cũng chẳng biết.
Lại nói Soái Lãng nhắm chuẩn vào hạn ngạch giám đốc marketing của một công ty, mắt đảo như rang lạc, nhìn thấy khe hở, chớp mắt cái chui vào rất thuần thục.
Vừa chen vào một cái, có người không vui kêu lên:" Chen chúc cái gì?"
Đó là một thanh niên đeo kính, tay giơ cao hồ sơ, trừng mắt với Soái Lãng, có điều rõ ràng là sinh viên mới ra trường nếm mùi đời, non gan nên không dám quát tháo, không dám tỏ thái độ qua gay gắt.
Soái Lãng chỉ ra phía sau, làm vẻ mặt nhăn nhó la lên:" Này này này, phía sau đừng đẩy nữa ... Người anh em nhường tí ... Đè chết tôi rồi."
Thanh niên kia rõ ràng không nhìn ra trò trí trá gian manh của Soái Lãng, thậm chí còn có chút thương hại vóc dáng không tốt của y, nhích người sang một chút, định trách người sau Soái Lãng, nhưng nào thấy ai xô đẩy chứ? Vừa quay lại định chất vấn, ai ngờ người kia đã chen lên thêm hai vị trí nữa, đi sau tới trước đã đứng ở quầy tuyển dụng rồi ...
Kinh nghiệm làm việc quan trọng, kinh nghiệm tìm việc làm càng quan trọng, đây là chênh lệch, thanh niên kia có giận cũng chả dám làm gì.
" À, chuyên ngành thư ký văn phòng à, cậu ứng tuyển vị trí marketing?" Sau quầy tuyển dụng là một nam nhân trung niên, đánh giá Soái Lãng vừa chen tới:
" Không ai tuyển thư ký nam, tôi lại không thích ngồi chết dí ở văn phòng, đành đi làm việc khác." Soái Lãng giải thích một câu:
Vốn là loại chuyên ngành này sẽ từ chối, nhưng mà Soái Lãng mồm miệng nhanh nhẹn, trông tháo vát kinh nghiệm, làm người tuyển dụng quyết định giữ lại, xem tài liệu hỏi:" Cậu đã có kinh nghiệm công tác tương tự chưa, đây là ưu thế đấy, thế trước kia cậu làm gì?"
" Nhiều lắm, nước giải khát này, loại có cồn lẫn không có cồn đều từng bán. Báo chí, loại giáo dục hay giải trì thì đều từng tiếp thị. Còn lĩnh vực chăm sóc sức khỏe, kéo dài tuổi thọ cho người già, làm đẹp cho chị em, bỗ thận cho các anh em, bổ não cho trẻ nhỏ, gần như đều tiếp xúc ... Phục trang, cả nam lẫn nữ, đồ thể thao, đầm bầu, đồng phục, đi tiếp thị cả rồi ... Còn nữa, dầu ăn, kể cả dầu bôi trơn xe cộ đều lập kế hoạch và tiếp thị. Quý công ty sản xuất dụng cụ chăm sóc sức khỏe, tôi tự tin bán được." Soái Lãng miệng liến thoắng không ngừng:
Người tuyển dụng ngắt lời không được, nghe ra thì anh chàng này trừ bán thân ra thì cái gì cũng bán rồi, không đợi Soái Lãng nói hết, ông ta xua tay:" Được, được, vậy là đủ tiêu chuẩn, hồ sơ để lại đây, đợi điện thoại thông báo, người tiếp theo ..."
" Cám ơn chú, cám ơn chú." Soái Lãng khom người cám ơn người tuyển dụng, mặt bày ra vẻ nịnh nọt thấy rõ, ý đồ để lại ấn tượng tốt, sau đó chen ra khỏi quầy. Việc đầu tiên là dùng tập hồ sơ làm quạt, quạt phành phạch trên mặt, cho dù là lăn lộn thành lão làng ở đây rồi, mỗi lần tới một chuyến cũng phải toát mồ hôi, trước kia là vì căn thẳng, giờ là vì quá chật chội.
Quạt mát, kiếm sơ hở, chen vào.
Lại tiếp tục quát mát, tiếp tục chen lấn, nộp hồ sơ, khoe kinh nghiệm ...
Thị trường nhân tài là thế đấy, ở nơi này không phân nam nữ, đừng khách khí với ai.
Soái Lãng tiếp tục vừa đi vừa nhìn ngó, lại thấy một tấm biển tuyển dụng của công ty đồ uống vô danh, khỏi cần nói, Soái Lãng nhắm khe hở mà chui ... Cái trò này Soái Lãng luyện thuần thục lắm rồi, không chỉ người hành động, mà chân cũng hành động, tay càng tích cực, cong mông huých một phát, co chân dẫm một phát, vai đầy một phát, không sợ người ta chửi, chỉ cần loạn một cái là y có thể thừa nước đục thả câu, đi sau tới trước.
Nói ra thì bản lĩnh này luyện được nhờ mười mấy năm đi xe bus đi học, chen lấn trong nhà ăn trường, lại thêm vào mấy năm qua tranh giành vị trí ở thị trường nhân tài, nhờ ưu thế vóc dáng và đầu óc linh hoạt, Soái Lãng hiếm có đối thủ.
Lại lần nữa chui được vào khoảng trống, lần nữa tới trước quầy tuyển dụng ba hoa vài câu, Soái Lãng cảm giác ấn tượng của đối phương về mình rất tốt, nói không chừng là lần này kiếm được bát cơm rồi.
Nộp hồ sơ xong chen ra, không biết có phải là đắc ý quá mực không để ý không, vừa thoát khỏi đám đông thì có tiếng con gái hét lên, xoạch một phát, hồ sơ vương vãi khắp nơi.
Là một em gái, bị Soái Lãng liên kích từ dẫm chân tới húc người, đau gập lưng lại.
Chỗ chen lấn xô đẩy suốt ngày này sao thiếu chuyện dẫm vào người khác, thị trường nhân tài là nơi dẫm đạp lên nhau mà sống.