Q2- Chương 006: Vô tâm thì được, cố tình lại mất. (1)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:08:41
Ba vị khách vừa đi liền nghe thấy Soái Lãng gọi người dọn dẹp sân cho xe hàng vào, xa xa nhìn y chỉ huy mấy bà dì bà thím chạy đi chạy lại, bận rộn vô cùng. Người không đủ, một bà dì chạy ra ngoài viện tử, kéo bốn năm đứa học sinh choai choai tới làm giúp, đếm qua cũng phải mấy chục người, một công ty với quy mô nhân viên thế này là không tệ.
" Cái thôn này trước kia lắm tệ nạn lắm, một đám thanh niên không có việc làm, lang thang ở khu phong cảnh, giở trò lưu manh chặn đường xin đểu khách kiếm sống. Giờ ấy à, nhiều việc tới không đủ người làm ấy chứ, toàn Soái Lãng chỉ huy hết, mấy nhà còn đang gọi con cháu ở thành phố nghỉ việc về nhà."
Đồn trưởng Bạch nhìn giữa ban ngày bình thường là lúc trong thôn yên ắng nhất chỉ có chó chạy qua chạy lại, bây giờ lại tấp nập thế này, cảm thán: " Nhãn quang của thằng nhãi đó chuẩn lắm, nhập về mấy chục loại đồ kỷ niệm, huân huy cương, đồ thủ công, sau đó đem về hoặc chế tác lại mang ra cửa hiệu bán hoặc bán rẻ cho thôn dân tiêu thụ."
"Mấy lái buôn trước kia chuyên tới đây thả hàng cho từng quán thì giờ bị thôn dân đuổi rồi, Soái Lãng độc quyền hết. À, cũng chỉ là đánh đấm tranh giành làm ăn nhỏ thôi, không tới mức quá đáng cần tới cảnh sát ... ha ha, cậu ta biết chừng mực lắm ..."
Nói tới đó biết lỡ lời, đồn trưởng Bạch vội cười khan lảng đi, vờ vịt chào hỏi mấy thôn dân đi qua.
Ba người saochẳng nhận ra, đồn công an khi này tới mười phần mười cùng một giuộc với Soái Lãng rồi, đang nói đỡ y, có điều họ không liên quan nên không bóc trần làm gì. Chẳng bao lâu tới khu phong cảnh, đồn trưởng Bạch mời ăn cơm, ba người từ chối, thế là ông ta chẳng mấy chốc nói bận tuần tra biến mất, chẳng biết bận thật hay là muốn tránh bọn họ.
Ra bãi đỗ, lấy xe, mất một tiếng mời rời khỏi khu phong cảnh, trong tay đội trưởng Hình có thêm một cuốn tạp chí, lấy làm lạ giơ lên cho Tục Binh:" Anh xem qua chưa?"
" À, bến xe đầy, hàng nhái ấy mà." Tục Binh lái xe chỉ liếc một cái:
" Hình như khác đấy." Đội trưởng Hình mua mất năm đồng, xem một lúc bật cười, ném cho Tiểu Mộc:" Chắc cậu thích."
Tiểu Mộc ngồi ghế sau nhận lấy, không hiểu gì, đến khi xem mấy tiêu đề: " Hung thủ 67 vụ án mạng sa lưới ... Vớ vẩn, cái này ở đâu ra chứ, có vụ án như thế còn chẳng rúng động cả nước, giấu cũng không được, huống hồ còn bắt được nghi phạm ... Ồ, vạch trần thiên tình sử của nữ quan viên ... Đúng là bịa đặt linh tinh, thứ báo gì thế nào sao được phát hành thế?"
" Giờ người ta khoái món này, hết cách." Tục Binh cười:
" Sai rồi, tôi nói vụ án trong đó là thật sự đấy." Đội trưởng Hình khoanh tay nói:
" Không thể nào, vụ án 67 mạng người sao?" Tiểu Mộc thất kinh:
Tục Binh cau mày, như nhớ ra cái gì:" Chẳng lẽ là ..."
" Đúng, là vụ án xảy ra trong tỉnh của chúng ta, một kẻ bị bệnh tâm thần, thích gây án ở nông thôn hoặc ngoại ô, cứ mỗi lần giết là giết cả nhà, lại còn có hành vi quan hệ với xác chết."
"Mỗi lần gây án xong là chạy khỏi hiện trường mấy chục km, hắn không có người thân, không dùng bất kỳ phương tiện thông tin hiện đại nào, không ở trọ, không có CMT, toàn bộ thủ đoạn điều tra vô hiệu trước thủ đoạn gây án nguyên thủy của hắn ... Chỉ biết trơ mắt nhìn hắn tung hoành bốn tỉnh, cuối cùng một chuyên gia bệnh viện tâm thần xem hiện trường gây án nhắc nhở chúng tôi, chúng tôi điều tra nhà thu nhận, đúng là từng thu nhận hắn, nhưng vẫn bỏ lỡ."
"Tới khi may mắn có người bị hại sống sót mới xác định được mục tiêu ... Vụ án này không đưa lên báo, trên mạng không tuyên truyền, ai xem vụ án náy cũng chỉ nghĩ cảnh sát vô dụng ... Tôi cũng không biết tốn hai năm bốn tháng mới bắt được hắn là công hay tội."
Đây là vấn đề nghiêm túc mà bất đắc dĩ, có lẽ vụ án lừa đảo qua điện thoại khiến đội trưởng cảm khái không, dù tương lai bắt được nghi phạm, song không ai biết tốn bao lâu, bao nhiêu người bị hại, số tiền bị lừa lớn cỡ nào, thu hồi được bao nhiêu... ...
Lúc không có tiền thì sống rất tự do tự tại, khi kiếm được tiền rồi thì lại bận tăm mặt mũi, ba người kia đi không lâu, Soái Lãng xuất hiện trên xe điện đi dạo khu phong cảnh. Đi từ thôn tới đỉnh Ngũ Long, nhân viên là người quen lại còn là người thôn Ngũ Long nên lộ phí cũng miễn. Đến nơi xuống xe, Soái Lãng tóm một người bán báo đang tìm mục tiêu:" Ông chủ của cậu đâu?"
" Ở bên sông." Người bán báo chỉ Quan Cảnh Đài:
Soái Lãng nhìn người bán báo rất lanh lợi, đeo cái túi lớn đầy tạp chí, thành ra trông có chút nhỏ bé, không đành lòng:" Bao tuổi rồi?"
" 18 ạ." Chàng trai đáp rất nhanh, như cái máy:
Nói dối, Soái Lãng nghe ra ngay: " Tôi hỏi tuổi thật cơ."
Thằng nhóc bán báo gãi đầu: " Anh không phải là ông chủ của ông chủ chúng tôi sao, anh cũng tra cái này à?"
" Thôi đi đi." Soái Lãng thở dài, nhìn thân hình gày gò luồn lách qua đám đông, chuyên tới chỗ khách đợi xe chào mời, tiếng rao bán hàng non nớt, đôi khi còn leo lên xe quen thân chào hàng:
Đó là nhóm bán lẻ mà Trình Quải mới tuyển mộ ở đương địa, một nửa là người trong thôn Ngũ Long, nhưng mà lần đầu tiên thấy đứa trẻ như thế, Soái Lãng hơi bực mình. Đi lên Quan Cảnh Đài, quả nhiên nhìn thấy Trình Quải hai chân gác lên xích sắt uống nước ngọt ngắm phong cảnh, Soái Lãng dựng hắn dạy, hỏi nhỏ:" Sao mày lại tuyển trẻ vị thành niên?"
" Làm như hiếm lắm, mày tới chợ lao động mà xem, có mà đầy, chúng mở miệng ra là nói 18, ai mà biết được." Trình Quải không coi vào đâu:
" Huynh đệ, mày thất đức quá, toàn trẻ con mười mấy, nói không chừng chưa tốt nghiệp sơ trung, chúng đang tuổi đi học, đừng làm thế." Soái Lãng khuyên:
" Mày điên à, mày tốt nghiệp đại học còn chẳng lang thang bán hàng giả khắp nơi, học hành làm mẹ gì?" Trình Quải vặn:
Soái Lãng chết nghẹn, đếch nói nữa, đá luôn, tóm cổ áo rít lên:" Mày không đi học, con mẹ nó nên mày mong người thiên hạ đều thất học như mày chứ gì? Muốn ăn đòn à, lần sau không được tuyển trẻ con, mẹ nó, để mấy đứa nhóc đi kiếm tiền cho mày, mày có lương tâm không?"
" Được được, tao đuổi, nhưng đuổi xong khác mẹ gì nào, chúng nó lại đi tới mấy cái nhà hàng bê đồ uống rửa bát, làm việc mệt hơn, kiếm chẳng bằng ở đây." Trình Quải không chọc vào nổi Soái Lãng, đồng ý bừa nhưng lại nói thêm mấy câu quai quái, miệng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ:
" Mày chửi tao phải không?"
" Khen đấy, tao dám chửi mày à, mấy tháng qua kiếm hơn cả năm rồi, tao thờ mày như cha còn không kịp, ai dám chửi ... Hả, mày làm gì thế, sao lại sờ tao?"
Soái Lãng sờ soạng trên người Trình Quái một hồi mới tìm thấy chìa khóa, tìm thấy rồi là đi luôn, té ra là tới mượn xe thôi, giáo dục chỉ là thuận miệng mà nói.
Trình Quải gọi với theo:" Ê, ê, giờ mày lắm tiền như thế rồi, sao không mua lấy cái xe, cứ cướp xe của tao là sao? Chơi với mấy thằng Ô Long nên lấy tính ăn mày của tụi nó à?"
" Lái cái xe nát của mày là coi trọng mày, mày tưởng tao thích lắm à, tốn xăng bỏ mẹ." Soái Lãng không thèm quay đầu, đi ăn cướp còn chê bai, nghênh ngang bỏ đi: