" Thực ra về cái này thì tôi không biết rõ lắm đâu, chỉ biết là nó nổi tiếng lắm, nếu là bản chính thì 200 vạn cũng không mua nổi đâu. Thứ này quý ở danh tiếng của nó, nghe nói do Lưu Bá Ôn triều Minh sáng tác ra, mỗi bang phái lừa đảo lớn ở Đại giang đều lại ấn giám và tiêu ký của mình trên đó."
" Nó vốn là cuốn sách cổ, nghe đồn chịu được nước lửa, chỉ nắm trong tay chưởng môn nhân của phái Giang Tướng ... Đúng rồi, không phải có giới thiệu à, chỉ là bao năm như thế rồi, thật giả thế nào ai mà biết ..." Thịnh Tiểu San đặt sách giới thiệu lên bàn, kỳ quái nhìn Soái Lãng:" Anh hứng thú với thứ này à, nó chỉ dạy lừa người thôi."
" Ha ha ha, bản chính ở trong tay tôi, từ lâu tôi đã học được rồi." Soái Lãng tiến thẳng vào hang hổ, xem có bắt được hổ con không:
" Bốc phét, nếu anh có bản chính thì trực tiếp bán đi, kiếm 200 vạn, việc gì phải đi lừa ai nữa?" Thịnh Tiểu San bĩu môi không tin:
Thôi xong rồi, cô gái làm Soái Lãng đần mặt ra rồi, mấy lần thăm dò, giống như là một sự kiện mang tính ngẫu nhiên mà thôi, ngẫu nhiên mọi chuyện xảy ra ngày hôm ngay đều tập trung vào cái đại hội giám bảo này.
Nhưng cứ có cảm giác như thế nào ấy, Soái Lãng tựa hồ bị người ta dẫn vào sương mù, hệt như chuyện đẩy giá mộ kia, làm Soái Lãng càng nhìn càng thấy giống thủ pháp của lão già lừa đảo. Lão già đó khiến người ta phải vỗ tay khen tuyệt, ông ta luôn bày mọi thứ trước mắt, nhưng không tới thời khắc cuối cùng thì không nhìn ra được rốt cuộc mục tiêu của ông ta là gì.
" À, cô Thịnh, sao cô không đi tìm bác Cố ấy, bác ấy là nhà sưu tầm, nói không chừng trong tay có vé đấy." Soái Lãng tỉnh bơ như không nói ra câu hỏi cuối cùng:
Không ngờ Thịnh Tiểu San chấn kinh vô cùng:" Cái gì, anh không biết à?"
" Biết cái gì?" Soái Lãng không hiểu sao Thịnh Tiểu San lại phản ứng mạnh như thế:
" Bác ấy đã đi mười mấy ngày rồi mà anh không biết gì sao?"
" Đi rồi à, đi đâu?"
" Đi tới một nơi không bao giờ về nữa." Thịnh Tiểu San buồn bã nói:
Nuối tiếc, cực kỳ nuối tiếc, không, phải hình dung là như cha chết mẹ chết mới đúng ... Đúng, đúng là thế, Soái Lãng nhìn ra cảm xúc tiếc thương vô hạn đó trong đôi mắt Thịnh Tiểu San.
Lão già chết á, Soái Lãng kinh hãi tới miệng thành chữ O, không tin:" Cô nói là chết ấy à?"
Thịnh Tiểu San ảm đạm gật đầu:" Hôm nay là ngày 14 tháng 7, vào ngày 19 tháng 6, khi bác ấy bị bệnh tôi có đến thăm, lúc đó bác ấy chỉ có thể nằm một chỗ thôi, tôi khóc mãi, bác ấy lại là người an ủi tôi. Bác ấy không con không cái, chỉ có mấy đứa đệ tử tiễn chân, tới giây phút cuối cùng, bác ấy vẫn vui vẻ lạc quan, nhìn bề ngoài chẳng ai nhận ra ... À phải, hai người quan hệ thế nào? Tôi cứ nghĩ sẽ gặp anh ở tang lễ, vậy mà không thấy anh đâu ..."
Soái Lãng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lòng nhẹ đi, ngẫm nghĩ một lúc lắc đầu lẩm bẩm:" Không thể nào, lão già ấy là kẻ lừa đảo, hay là giả chết, không, giả chết để làm gì?"
" Con người anh sao thế, người đã không còn, anh còn nói lời khó nghe ... Anh là thứ không ra gì ..." Thịnh Tiểu San ấn tượng rất tốt với Cố Thanh Trì, đùng đùng nổi giận mắng:
Soái Lãng xin lỗi qua quít rồi hỏi cụ thể về tang lễ, theo lời Thịnh Tiểu San kể thì tang lễ rất vắng vẻ, chỉ có vài người tham gia, vô cùng thế lương ... Kể nửa chừng còn lau nước mắt, khiến Soái Lãng nghe cũng xót xa, hổi ức lại khuôn mặt hiền tử ôn hòa ấy ...
Lão già đó không còn nữa! Thật sao?
Nếu là thật y không thể tới tiễn đưa lần cuối, ít nhiều áy náy.
Nếu là giả? Soái Lãng lại không tìm ra lý do để ông già đó giả chết, mấy tháng liền bận rộn kinh doanh, y còn không nhớ ra mình từng gặp ông già như thế, hai người ngừng qua lại từ lâu rồi.
Thật hay giả?
Soái Lãng ngồi im ở đó, nhất thời hoang mang.
Chiếc Mazda màu trắng rẽ ngoặt trên đường quốc lộ, đi vào đường liên thôn, bên đường cây cối, ruộng lúa mạch, vườn rau, ao nước tựa như những bức tranh di động lướt qua cửa sổ. Quãng đường ngắn thuần thục làm Soái Lãng nghĩ tới mấy tháng trước mình còn vì sinh kế bôn ba, mỗi ngày từ Đại Đông Quan xách làn rau đi hai chuyến xe, giống bà chủ gia đình tới thôn Kỳ Khất Đang làm cơm cho Cố lão đầu.
Chính ở nơi đó quen thuộc ông già hiền hòa mà giảo hoạt, mặc dù sao này chứng minh nơi đó chỉ là chỗ mở màn cho vụ lừa đảo, cũng khiến Soái Lãng chứng kiến bản lĩnh trên biết trời, dưới biết đất, giữa biết quỷ thần của ông già đó.
Khi đó hai người đấu khẩu không ít, Soái Lãng mồm mép chả ai thua ai bao giờ lại luôn ra vào thế yếu, so với ông già thành tinh đó, Soái Lãng bất kể học thức hay kinh nghiệm đều thua xa.
Dù biết Cố Thanh Trì mười phần mười là lão già lừa đảo, Soái Lãng vẫn kính phục ông ta nhiều hơn là ghét bỏ, người ta đi lừa người còn có thể dõng dạc nói ra, Soái Lãng hận không nổi, nhưng ghét chẳng được.
Không biết từ chỗ Thịnh Tiểu San đi ra thế nào, cảm giác duy nhất của Soái Lãng là đầu óc choáng váng, gần như bất giác lái xe tới đường vành đai.
Trước kia Soái Lãng cho rằng một nhân vật xuất thân đường phố không bao giờ có thể đứng cùng phú hào gia tài bạc triệu, nhưng Cố lão đầu làm được điều đó, ông ta không chỉ làm được mà còn chơi đùa tất cả mọi người trong lòng bàn tay.
Nếu nghĩ sâu hơn, thành công của Soái Lãng hôm nay khó nói là không có công lao của ông, nếu không có Cố Thanh Trì, tầm nhìn của y mãi mãi hạn hẹp quanh quẩn kiếm vài đồng ăn qua ngày mà thôi, không dám nghĩ tới những chuyện to tát.
Trên xã hội có hai loại người không nên chọc vào, một là loại có tiền có quyền, đứng trên mọi quy tắc, người bình thường học vào, chết cũng chẳng có nơi mà cáo trạng. Một là loại người tự do rời khỏi quy tắc, loại này càng không nên chọc vào, nếu không bị người hại chết cũng chẳng có chỗ kể khổ.
Cố Thanh Trì chính là loại phía sau, Soái Lãng biết ông ta muốn dẫn dắt mình nhập đạo, có điều Soái Lãng không dám, y không tin trên đời có miếng bánh nào miễn phí, có được cái gì cũng phải trả giá tương đương. Soái Lãng vì sợ một ngày trả không nổi cái giá kia mà không dám giao phó mình vào trong âm mưu không rõ.
Có điều thứ học được từ ông già đó không phải ít, nếu như không gặp Cố Thanh Trì, Soái Lãng tin rằng mùa hè này mình vẫn luồn lách đường lớn ngõ nhỏ bán đồ uống, hài lòng vì kiếm được vài đồng lẻ, căn bản không dám tổ chức đám anh em đi cướp thị trường của người khổng lồ như Phi Bằng.
Đương nhiên khi đó Soái Lãng cũng không ngờ rằng cạnh tranh ngày một gay gắt sinh ra bao chuyện như thế, bị ép tới phải giở hết mọi thủ đoạn giữ mình, không thế y chẳng biết mình có dũng khí và năng lực này. Sự tự tin đó từ đâu ra, chính là do ông già đó từ từ củng cố từng chút một cho y, cho y thấy chuyện trước kia bản thân không dám nghĩ.
Ông ta đúng là nhân tài, chẳng phải có câu, người tốt chẳng thọ, thứ họa hại sống nghìn năm à, không tới mức nhắm mắt xuôi tay lặng lẽ như thế chứ?