Chương 012: Nam nữ phối hợp, xin việc chẳng mệt. (1)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:08:51
Dạy hư được tiểu sư muội, Soái Lãng có vài phần đắc ý, tiếp tục truyền đạt kinh nghiệm:" Học được rồi chứ? Lúc mới đầu anh cũng như em thôi, ngốc nghếch đứng đợi xếp hàng, đợi chưa tới lượt mình đã đến giờ nghỉ, anh đi mất ba ngày mới nộp được bộ hồ sơ đầu tiên ... Đi nào, anh dẫn em đi nộp hồ sơ, đảm bảo một sáng em từ nhất bá lên nhị bá, còn sau đó phải dựa vào em rồi."
" Hả? Lại nữa à? Học trưởng ... Làm thế ngại lắm." Tiểu học muội ấp a ấp úng, một nửa vì không muốn làm phiền người khác, nửa còn lại là vì chuyện học trưởng dẫn cô đi làm là không đúng, không nên làm như thế:
" Đi thôi, đợi tốt nghiệp em sẽ hiểu, thứ không đáng tiền nhất chính là nhân tài, còn thứ rẻ tiền hơn nhân tài là thể diện của nhân tài, đừng có làm cái chuyện chết cũng giữ thể diện, em sẽ khổ đấy ... Người xưa có câu thóc gạo đầy kho mới lo lễ tiết, còn chưa giải quyết được vấn đề cơm áo thì ai mà lịch sự được, ai nhanh tay người đó sống."
Soái Lãng lấy giọng điệu người từng trải ra răn dạy, lần này không nắm tay Vương Tuyết Na mà chỉ dẫn đường, đi được hai bước lén liếc mặt về phía sau. Tiểu học muội mặc dù thấy khó xử, dù cảm thấy không ổn, nhưng ở nơi xa lạ hỗn loạn này, theo bản năng bám sát vị học trưởng đáng tin cậy kia.
Thế là hai bóng người nho nhỏ chẳng mấy chốc biến mất trong biển người mênh mông.
Không lâu sau vẫn là câu nói đó vang lên:" Này ... Này, rơi điện thoại rồi kìa ... Cẩn thận người ta nhặt mất."
Bất kể chuyện gì chỉ sợ không tìm được yếu quyết, khám phá ra cách thức rồi, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Vương Tuyết Na hôm nay trải qua quá trình khá phá thế giới, cô nộp hồ sơ mỗi lúc một thuần thục. Một tiếng trước thôi còn quanh quẩn bên ngoài xếp cuối hàng ngũ, sau khi gặp được vị học trưởng kia, hơn 30 bộ hồ sơ cô mang theo chẳng mấy chốc nộp được một nửa.
Không chỉ thế, vị học trưởng kia còn truyền thụ cho cô rất nhiều kinh nghiệm, tranh thủ lúc rảnh rỗi, không quên nhắc cô:" Gặp người tuyển dụng nhất định phải cười, cho dù đó là nụ cười gượng gạo hay nịnh bợ lộ liễu cũng được, cho người ta cảm giác thành tựu, đừng có mà tỏ ra bình thản nghiêm túc gì đó, đó là hành vi ngu ngốc. Không biết lấy lòng người ta, người ta không coi em là con người đâu, ở nơi này vứt hết kiêu ngạo đi ..."
Vương Tuyết Na giảu môi, làm mặt quỷ, không bình luận gì, nhưng trong lòng thì không hề tán đồng.
Cô giữ phép lịch sự dịu dàng nhất quán của mình, không tranh luận với Soái Lãng, làm Soái Lãng thấy cô bé này tính tình thật tốt, đúng là hiếm hơn cả gấu mèo, nhưng đồng thời đó là đại kỵ khi đi xin việc.
Lại nộp thêm hai bộ hồ sơ nữa, Soái Lãng ở ngoài quan sát, chú ý thấy dáng vẻ có chút nghiêm túc thiếu tự nhiên của cô khi ở trước quầy chiêu sinh, đợi khi dẫn cô ra ngoài, vừa đi vừa dạy bảo:" Tuyết Na, không phải anh muốn nói em đâu, nhưng em ngàn vạn lần đừng có ngại ngùng. Kinh tế Trung Châu ngày càng phát triển, không chỉ thành phố chúng ta mà sinh viên tốt nghiệp toàn tỉnh, toàn quốc đều ùn ùn kéo về đây. Tin anh đi, thị trường nhân tài quanh năm bốn mùa chả có mùa vắng vẻ đâu, lúc nào cũng đông nghìn nghịt. Em cứ dè dặt như thế, còn hi vọng người ta bỏ công sức ra khám phá ưu điểm và sở trường à? Dũng cảm lên, mạnh dạn mà nói, nói cho họ choáng luôn cũng được ..."
Vương Tuyết Na vẫn không nói gì, cúi đầu cười bẽn lẽn, có thể thấy tuy cô có chút dị nghị về những lời của học trưởng Soái Lãng, có điều lòng thì rất cảm kích.
Chứ không à? Soái Lãng còn cảm nhận được khoảng cách hai người đang nhanh chóng thu hẹp, lại tới một quầy tuyển dụng không đông lắm, Vương Tuyết Na rất thoải mái giao số hồ sơ còn lại cho Soái Lãng, tự mình chen vào.
Xem kìa, cô bé trưởng thành nhanh chưa ... Soái Lãng ở phía sau cười tự hào.
Một lát sau Vương Tuyết Na tự mình chen lấn đám đông đi ra, cảm giác rất có thành tựu, đang đợi học trưởng khen mình một câu, không ngờ nhìn thấy Soái Lang đang chăm chú đọc lý lịch của mình thi thoảng lại cau mày lắc đầu, tới gần hỏi:" Sao vậy anh?"
Soái Lãng chỉ tay:" Em xem, lý lịch của em không được đầy đủ, chỗ giải thưởng còn trống, em phải viết vài thứ vào đó chứ, thế mới tăng thêm thiện cảm với người tuyển dụng."
" Nhưng mà em có giải thưởng nào đâu." Vương Tuyết Na thật thà đáp:
" Chậc ... Sao em lại thật thà thế nhỉ? Em tới hiệu photocopy, đưa cho người ta 10 đồng, họ sẽ làm cho em vài tờ giấy khen, bọn họ có sẵn rồi, thêm tên em vào là xong, chữ ký con dấu đỏ không thiếu gì ... Chỉ cần bằng tốt nghiệp không giả là được rồi, thứ khác không cần. Bây giờ em chỉ tìm nơi thực tập không sao, sau này em thực sự tìm việc thì em đã thua ngay ở vạch xuất phát rồi đấy." Suất Lãng rất nghiêm túc:
" Thế không phải là lừa dối người ta sao?" Vương Tuyết Na đặt tay lên một bên miệng nghiêng người tới nói nhỏ với Soái Lãng, bên ngoài nhìn vào giống một đôi tình nhân thì thầm tâm sự:
" Em còn chưa giác ngộ rồi, bây giờ đến giáo sư đại học còn đạo văn cùng làm giả bằng cấp nữa là, chúng ta học chính quy đàng hoàng, chỉ làm chút giấy khen thôi, không cần áp lực tâm lý. Em biết thế nào là thành công nơi công sở không? Tiêu chuẩn duy nhất đánh giá thành công chính là dọa được bao nhiêu người và lừa được bao nhiêu người, cuối bỏ túi được bao nhiêu tiền lương ..." Soái Lãng cũng thì thầm bên tai Vương Tuyết Na, nói chẳng có gì buồn cười, vậy mà cô bé này cắn môi cười khúc khích suốt:
Tiếp xúc qua lại vài lần, Vương Tuyết Na nhận ra kinh nghiệm xin việc của vị học trưởng này không chỉ phong phú bình thường thôi đâu ...
Chứ không à! Đại bộ phận các cương vị y đều có thể nói ra bảy tám phần cụ thể phải làm gì, ví như công ty mỹ phẩm người ta hứa hẹn cho làm giám đốc tiêu thụ, đưa ra mức lương rất mê người, ngàn vạn lần đừng tin, đến khi ký hợp đồng ăn lương theo sản phẩm tiêu thụ, đừng nói là người mới, cả người lâu năm cũng chưa chắc gì bán được thứ mỹ phẩm giá cực cao mà lại chẳng có mấy danh tiếng kia.
Hay công ty tư vấn kia tuyển dụng nhân viên văn thư cao cấp, đừng có tin, vào đó để lau bàn chỉnh lý tài liệu quét dọn làm việc vặt, cùng lắm nếu xinh đẹp thì cho ra quầy tiếp tân đứng. Rốt cuộc là chẳng học được chút kinh nghiệm làm việc gì cả.
Còn về phần cái gì mà đại biểu tiêu thụ, cái gì mà giám đốc tiêu thụ khu vực, hay chủ quản nghiệp vụ gì gì đó, cũng đừng tin nốt, đâu ra bánh từ trên trời rơi xuống như thế. Những công ty tốt thì người ta ngay cả người mới cũng không nhận đâu, họ hỏi câu đầu tiên là kinh nghiệm làm việc bao năm rồi, nên khỏi nộp đơn thực tập làm gì cho lãng phí thời gian.