Q2- Chương 008: Vô tâm thì được, cố tình lại mất. (3)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:08:41

Giữa nam và nữ nếu không có ý nghĩ gì quá giới hạn thì qua lại đơn giản thoải mái hơn nhiều, hai người trò chuyện tưng bừng, như đôi bạn cũ lâu ngày gặp lại. Đợi một chút món ăn lên, khách sáo vài câu, gọi vài cốc bia lạnh, món ăn ngon, vừa tập trung ăn một cái thì lời ít đi, tư duy hoạt động tích cực. Mắt Soái Lãng không thành thật, lại lần đầu tiên nhận lời mời của hoa khôi trường, trong lòng có chút kích động như có như không, tâm tư này chỉ huy con mắt y thi thoảng liếc trộm Lôi Hân Lôi. Xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp, mà mỗi lần Soái Lãng nhìn một cô gái xinh đẹp, trong đầu có thằng nào đó hét rất to: Mẹ nó, nói không chừng tối nay bị con gia súc nào đó cưỡi rồi. Thời buổi này mỹ nữ đúng là không đáng tin, ít nhất Soái Lãng biết, khu vườn hoa cỏ cây rậm rạp của Đh Trung Châu, trở thành địa điểm dã chiến tuyệt vời cho từng đôi từng cặp. Cứ mỗi lần nhìn thấy Lôi Hân Lôi là nhớ tới năm xưa cô và Hàn lão đại trai tài gái sắc, đi đâu cũng có đôi thế nào, lòng lại nghĩ, vớ bở cho con gia súc lão đại rồi, em gái ngon thế này ... Nói thế nào đây, mỹ nữ như mỹ thực, mắt không thấy lòng thanh thản, tâm tư này nên áp xuống là hơn. Lôi Hân Lôi đang cúi đầu gỡ thịt cua kỳ thực cũng đang liếc trộm Soái Lãng, trong ấn tượng của cô, Soái Lãng là người bạn học có thay đổi lớn nhất, hơn nữa mỗi lần nhìn dáng vẻ ngồi ngay ngắn nói chuyện đáng hoàng nghiêm túc kia, cô cảm giác cao không với tới. Tranh thủ lúc hai người nâng ly, Lôi Hân Lôi nói:" Soái Lãng, bạn có phát hiện bản thân thay đổi rất nhiều không?" " Thế à, sao mình không thấy." " Bạn phải nhận thấy chứ, trước kia bạn rất ít nói, lầm lầm lì lì, bây giờ thì gặp ai cũng có thể trò chuyện được." " Bị cuộc đời ép mà ra thôi, ra trường không kiếm được việc tốt, chỉ làm được mấy thứ tiếp thị, muốn kiếm được tiền không thể không dùng tới cái miệng, thế là luyện thành cái miệng bây giờ." " Ừm ... Còn nữa, cảm giác trước kia bạn rất hung dữ, nhìn một cái ai cũng sợ ... Bây giờ lịch thiệp hơn nhiều." " Cũng bị ép nốt, đi làm công cho người ta, phải khúm núm với chủ, phải cười nịnh khách hàng, bạn nói xem, mình hung dữ với ai được nữa." Soái Lãng trả lời rất thật thà: " Vậy bây giờ tựa hồ đẹp trai hơn trước, cũng bị ép mà ra à?" Lôi Hân Lô bất ngờ khéo léo khen một câu, ánh mắt như khiêu khích: " Hả, thế à, đừng trêu mình nghé, ở mặt này mình luôn thiếu tự tin nghiêm trọng đấy." Soái Lãng trả lời rất hời hợt: Lôi Hân Lôi thất vọng, đồng thời sự chững chạc trưởng thành của người "biết người là khôn, biết mình là sáng", càng khiến Soái Lãng tăng thêm vài phần sức hút. Đúng thế, thực sự thay đổi rồi, thay đổi tới mình không nhận ra nữa: Thế là người từng quen thuộc qua bữa cơm lại trở nên xa lạ, giống như xã giao với khách hàng, gặp Soái Lãng mấy lần rồi, cảm giác này càng thêm rõ ràng, có vẻ đối phương cố ý giữ khoảng cách với cô. Kỳ thực Lôi Hân Lôi biết rõ nguyên nhân, vì bạn trai cũ của cô là người anh em thân thiết của Soái Lãng. " Hân Lôi, cám ơn bạn, may nhờ có bạn đi khắp nơi giúp mình liên hệ nhà máy sản xuất ..." Soái Lãng lên tiếng vừa vặn phá vỡ lúng túng sắp tới của hai người do trầm mặc kéo dài, vốn định nói câu "hôm khác mấy anh em mình mời bạn, gọi cả Hàn lão đại theo", nhưng mà nói ra e không hay. Hai người họ dù sao đã chia tay rồi, cố gán ghép họ vào nhau khiến người ta khó chịu. Vì thế lời chưa ra đã nuốt vào, tâm tư Soái Lãng xoay chuyển cực nhanh nói: " Mình không biết cám ơn bạn thế nào." Lôi Hân Lôi thở nhẹ ra, ngồi thẳng lên, hơi ưỡn ngực:" Bạn biết rõ người nên cám ơn là mình, nghiệp vụ viên kiếm đơn hàng như mình có khắp Trung Châu này, mỗi tháng bạn cho mình cái đơn hàng hơn 10 vạn, thành tích công ty của mình ở top đầu, là mình không biết phải cám ơn bạn thế nào mới đúng." " Cái này cần gì cám ơn, hai chúng ta cùng có lợi mà." Soái Lãng chỉ món ăn trên bàn: Thực sự ngày càng có khí chất, Lôi Hân Lôi như đã quyết định, đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng:" Soái Lãng, mình hỏi bạn một câu, phải trả lời thật đấy." " Mình kém nhất là nói dối." Soái Lãng khiêm tốn vô cùng luôn: " Mình hỏi bạn." Lôi Hân Lôi hơi ngả người về phía trước, hạ thấp giọng, vẻ mặt nghịch ngợm:" Thời đại học, có một lần bạn ngồi xuống cạnh mình, hỏi mình cuối tuần có đi xem phim không, có phải là có ý đồ xấu gì?" Soái Lãng cười phong độ:" Mình đâu có thành công." " Vậy mình lại hỏi nhé ... Về sau mình gặp bạn, sao cảm giác bạn né tránh mình?" Lôi Hân Lôi trực tiếp thỏi: Câu hỏi này ngoài dự liệu của Soái Lãng, cười tự trào:" Khi đó bạn là hoa khôi, là tài nữ trong mắt mọi người, còn mình là tên lưu manh xã hội đen là cỏ độc, ai cũng tránh, chúng ta đâu ở cùng một con đường." " Nói dối, là vì Hàn Đồng Cảng chứ gì?" Năm xưa trận đánh nhau kinh động toàn trường cũng là vì Lôi Hân Lôi mà ra, truy cứu sâu hơn cũng chưa chắc Soái Lãng ra tay vì giúp bạn. Khi đó cái tên khốn Ngô Vũ Hành nhà hình như có điều kiện, học ở khoa thể dục cứ thi thoảng lại qua kia Trung Văn trêu ghẹo Lôi Hân Lôi, lúc đó cô đã là bạn gái của Hàn Đồng Cảng, là đôi tài tử tài nữ nức tiếng, cả trường có ai là không biết? Hàn Đồng Cảng tất nhiên phải ra mặt bảo vệ bạn gái, song lại bị đám người khoa thể dục đánh cho, Soái Lãng kỳ thực sớm chướng mắt với đám kia, thù oán tích góp đã lâu, chỉ thiếu lý do bạo phát thôi. Không ngờ một cuộc ẩu đả thay đổi quỹ tích sinh hoạt vốn có, Soái Lãng và Hàn Đồng Cảng thành anh em thân thiết, thế nên chút tình cảm với Lôi Hân Lôi phải chôn vùi. " Đúng." Soái Lãng gật đầu, y thân thiết với Hàn Đồng Cảng, đương nhiên chứng kiến hai người họ quấn quít thế nào, sau đó thì quá khuôn sáo rồi, bước trước tốt nghiệp, bước sau chia tay như vô vàn mối tình đại học khác:" Tình cảm hai người khi đó tốt như vậy, vì sao lại chia tay?" " Cho nên trong mắt bạn, mình là nữ nhân chê nghèo thích giàu đá bạn trai leo lên cành cao hơn, nên né tránh mình?" Lôi Hân Lôi làm bộ nổi giận, khéo léo né tránh câu hỏi kia: " Ha, mình không tránh bạn, tránh là tránh bản thân không kìm được mà phạm sai lầm thôi." Đôi khi nói thẳng là cách tốt nhất xóa bỏ ngại ngùng, thế nào cũng tốt hơn là che giấu không nói. Lôi Hân Lôi tựa hồ thỏa mãn với câu trả lời này, vì thế lặng lẽ né tránh đề tài đó.