Q3- Chương 008: Cởi chuông buộc chuông, còn ai ngoài anh. (2)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:08:33

" Soái Lãng." Ngoài cửa sổ có người gọi: Soái Lãng chống người đứng lên, còn chưa kịp trả lời thì cái giọng kia lại hô:" Soái Lãng, trạm trưởng gọi cậu ra ăn cơm." " Biết rồi ... Ra ngay đây. Soái Lãng kéo quần, chỉnh lại áo, nhìn thấy Mao Húc Văn đứng ở cửa nhà ăn bắc loa gọi thì đáp một tiếng chạy ra. Từ khi biết gia sản của Soái Lãng, cùng với việc Soái Lãng giúp cả nhà Lão Mao mở cái hiệu bán buôn, người trong trạm phải nhìn Soái Lãng bằng con mắt khác, kèm theo đó là tôn kính hơn không ít. Chứ không à, đích thân trạm trưởng vào bếp làm món cá chép kho, Lão Mao hầm một con gà trống, nói cha vợ và vợ nói đưa cho ông chủ Soái tẩm bộ, một người khác họ Cẩu tên Kính Sơn đang bày bàn, kiếm hai chai Cao Lương Bạch, bốn người tụ tập ăn cơm. " Nào nào nào, mời trạm trưởng một chén." Soái Lãng rót rượu đưa tới: Trạm trưởng ở quê nhiều năm rồi, thân với rượu còn hơn cả vợ, vừa cạn một chén lớn, nói: " Đừng chỉ mời tôi, Lão Mao, Cẩu Tử, mời Soái Lãng đi, cậu ấy tới giúp chúng ta giải quyết không ít vấn đề, người nhà các cậu có công ăn việc làm, giờ túi rủng rỉnh đồng ra đồng vào là nhờ phúc của Soái Lãng." " Thôi thôi trạm trưởng, chỉ vài việc nhỏ đáng gì đâu." Soái Lãng xua tay, y làm việc này cũng có tính toán lợi ích cả, chẳng phải giúp ai không công: " Thế cũng phải mời một chén." Em trai của Cẩu Kính Sơn ở thành phố được Soái Lãng kiếm cho công việc lái xe ở siêu thị Gia Hòa, giải một mối lo cho cha mẹ hắn, trình độ văn hóa không cao, có việc đàng hoàng tử tế hơn suốt ngày đứng chợ người đợi người ta thuê gì làm nấy: Soái Lãng cũng kiểu cách, ngửa cổ cạn luôn:" Trạm trưởng Cao, tôi phải mời anh, tôi tới đây hai ba tháng chơi bởi lêu lổng chẳng được việc gì, bình chọn công chức ưu tú cuối năm, anh vẫn báo tôi lên, anh làm tôi ngại quá." " Ha ha ha, mọi khi là do tôi tự quyết, lần này là bình chọn công khai, mọi người chọn cậu, tôi cũng hết cách." Trạm trưởng Cao chạm cốc với Soái Lãng Lão Mao khuyên:" Soái Lãng, sao phải ngại, công chức ưu tú thuộc về cậu là đúng rồi, số cá cậu bắt được nhiều nhất trạm, mọi người đều phải phục." " Đúng." Cẩu Tử cũng cười: " Còn cả đánh bài nữa, cậu gần như chẳng biết thua là gì, tôi hâm mộ chết." " Cút cút cút, đừng nịnh tôi, ở đây trạm trưởng là to nhất, đừng có biểu dương bừa bãi, mà biểu dương gì toàn đánh bài bắt cá, mỉa mai tôi à?" Soái Lãng đỏ mặt làm ra vẻ tức giận: Trạm trưởng Cao cười phá lên, dù sao mùa đông ít việc thanh nhà, lại nói anh chàng này trừ nghiệp vụ chẳng chịu tiến bộ, đến giờ vẫn mù tịt mấy bảng hiệu điện trong trạm, đóng mở máy cũng ngu ngơ ... còn phương diện nào cũng không tệ, so với những người trước kia tới đây thực tập làm người ta vừa mắt hơn nhiều. Cá cả đĩa to, gà nguyên con, rượu cốc lớn, ăn tới đã đời, uống ừng ực, bốc phét tung trời, chớp mắt một chai vào bụng, chai thứ hai mở ra. Trạm trưởng Cao nhân lúc nghỉ hỏi:" Tiểu Soái, kỳ thực tập của cậu tới cuối năm là kết thúc rồi, cậu đã dự định tới đâu chưa?" " Tới đâu?" Soái Lãng gặm chân gà hỏi: " Về thành phố, phòng ban trên cục, không thì trạm cung cấp điện nào đó. Lần trước tôi về thành phố nghe nói, năm nay chiếu cố một nhóm, đều là con cháu trong ngành, cửa sau rộng mở, có người thậm chí chẳng thực tập, đeo danh ở đó, hết thời hạn tới thành phố làm việc ... Nghe nói muốn tới thành phố phải thế này." Trạm trưởng Cao giơ ba ngón tay lên: Lão Mao buột miệng:" Ba nghìn à?" " Cái thằng ngu này, ở quê nhiều ngu người rồi à, 3000 còn gọi là tiền không? Là 30. 000!" Trạm trưởng Cao mắng, kèm theo cái bợp tai: " Ông chủ Soái còn thiếu tiền à? 3000 hay 30. 000 khác gì nhau." Cẩu Tử khinh bỉ: Soái Lãng lắc đầu, tuyên bố hùng hồn:" Tôi thì tôi có, nhưng nếu bỏ 30. 000 để được ở lại đây thì tôi làm chứ 30. 000 để rời khỏi đây thì tôi có bệnh à? Toàn bộ cục đường sắt Trung Châu có cái trạm này tốt nhất, hoàn cảnh tốt, thời tiết tốt, cảnh sắc tốt, quan trọng là con người tốt, đuổi cũng không đi." " Ha ha, trạm trưởng, tôi đã nói sao nhỉ, ông chủ Soái không đi đâu." Lão Mao đắc ý nói: " Tiểu Soái." Trạm trưởng Cao nghiêm túc nói:" Cậu nghĩ cho kỹ đi, nơi này trừ người có nhà ở thị trấn thì không ai thèm tới đâu, ru rú ở đây thiệt thòi cho cậu." " Không thiệt thòi, không giấu gì anh, tới giờ tôi còn không biết điện ba pha là những pha nào, điều tôi tới vị trí quan trọng tôi cũng không dám đi." Soái Lãng kể khổ: Hai đồng nghiệp buồn cười lắm, trạm trưởng Cao cũng phì cười:" Thế thì đơn giản, học dễ lắm, cậu thông minh như thế mà, tôi lo không tranh thủ thực tập kết thúc về thành phố thì sau này phiền lắm." " Không về, tôi lấy khó khăn làm nhà, yêu nghề kính nghiệp, không đi. Này mọi người mà chướng mắt tôi thì tôi đi." Tất cả lắc đầu, Soái Lãng ở đây họ lại chẳng sướng quá, thi thoảng xe hàng ở thành phố ghé qua, nào rượu nào thuốc nào đồ ăn, vật dụng sinh hoạt, ngoài hơi buồn tẻ chút ra thì giờ nơi này chẳng thiếu gì cả, có chàng trai giỏi bày trò lại trượng nghĩ khinh tiền này cái trạm sẽ lãi buồn tẻ như cũ. Ăn uống bốc phét dần dần vào trạng thái, ăn xong nếu không mượn hơi men làm vài ván mạt chược thì cũng chùm chăn ngủ kỹ, tuyết lớn thế này chẳng có việc gì. Mọi người đang thảo luận vài tiết mục giải trí sau giờ cơm thì có tiếng xe, tiếng bóp còi, rồi tiếng mở cửa sắt. Ở cái nơi tách biệt vắng vẻ nảy rất hiếm khi có người tới, Lão Mão thò đầu ra nhìn rồi chạy vào, cuống lên nói:" Trạm trưởng, có mấy cảnh sát tới, chẳng lẽ là chuyện chúng ta bắt trộm cá bị phát hiện rồi?" " Không thể nào, đồn công an còn câu trộm điện của chúng ta mà, dám tới đây gây sự à?" Trạm trưởng Cao uy phong đứng dậy, vừa ra ngoài gặp bốn cảnh sát đi vào, hỏi ai là trạm trưởng, ông ta mượn hơi men vỗ ngực: " Tôi đây, tìm tôi có việc gì?" " À trạm trưởng, chúng tôi là người của sở công an tỉnh, tìm Soái Lãng làm việc ở đây." Một cảnh sát có tuổi khách khí nói: Trạm trưởng Cao ợ một hơi:" Cậu ta phạm tội à?" " Không, không, chúng tôi là bạn, có chút chuyện riêng, cần tìm cậu ấy ... A, Soái Lãng, lại đây."