Q2- Chương 001: Tư duy đi trước, kinh doanh đủ thứ. (1)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:08:41
Tháng bảy đổ lửa, như thiêu như đốt, trong sân cục công an thành phố Trung Châu ở đường số 2 cờ bay phất phới, xe cảnh sát san sát.
Từ sáng sớm đại biểu các đồn công an, phân cục lần lượt đi vào phòng hội nghị treo tấm biểu ngữ "Đại hội tổng kết biểu dương hành động 100 ngày quyết chiến chống lừa đảo."
Lại một hành động kết thúc rồi, đối với các đồng chí theo nghề công an này mà nói, cái loại hành động thanh thế rầm rộ này đã thành một phần cuộc sống, một hành động kết thúc chỉ có nghĩa là hành động khác bắt đầu mà thôi, không có cảm giác gì đặc biệt.
Các đồng chí vào hội trường lật tài liệu thì thầm với nhau, cứ nghĩ chỉ là một hành động mang tính chính trị như bên trên, sấm to mưa nhỏ thôi, vậy mà nghe nói hành động lần này thành quả không nhỏ, đào ra được một ổ làm thẻ ngân hàng giả, rồi đại án 194 thu được tiến triển đột phá, bắt tới mười mấy nghi phạm. Còn các phân cục, dồn công an khác thì bắt hơn 100 nghi phạm. Giống lời sở trưởng sở công an tỉnh nói trên tài liệu, có tác dụng lớn "làm sạch hoàn cảnh trị an, đảm bảo tài sản nhân dân."
Đây đúng là điều bất ngờ.
Ngồi ở hàng ghế thứ ba là thành viên của tổ công tác chống lừa đảo, nhưng bắt mắt nhất không phải vụ án ra sao mà hai hàng đầu toàn bộ là đội ngũ nữ cảnh sát. Cảnh phục yểu điệu, mũ cảnh sát còn đẹp đẽ hơn beret, che đi mái tóc dài như ẩn như hiện, thi thoảng lại quay đầu nhìn, khiến mấy anh em cảnh sát chỉ sợ tư thế không đủ oai hùng, cảnh phục không đủ chỉnh tế, sau đó mấy cô gái ghé tai thì thầm cười khúc khích với nhau.
" Này Lão Lưu, các cục chúng ta chỉ có mỗi mấy bông hoa, hôm nay kéo hết tới đây rồi à?" Một vị ghé tai đồng nghiệp quen biết ngồi bên hỏi:
" Anh không biết à, lần này bắt lừa đảo dựa vào cảnh sát mạng, kỹ thuật, kinh tế hợp tác, đội quân nương tử gánh nửa bầu trời, họ trực tiếp tham gia vụ án ấy, mấy lão già thô kệch chúng ta hết thời rồi." Vị bên cạnh đáp:
" Thế cơ à? ... Thật á?"
" Thật, đã bảo chúng ta lạc hậu mà, bây giờ là thời đại công nghệ cao, trí tuệ cao, người ta ngồi trước máy vi tính có khi tìm ra nhiều thứ hơn chúng ta chạy rông cả ngày đấy."
" Thôi đi, vụ án đó tôi biết, bắt được mấy con ma thế mạng, kẻ đứng sau có lôi ra được hay không còn chưa biết đâu ..."
Tiếng cười nói, tiếng thì thầm, tiếng bàn tán tự động dừng lại khi các vị lãnh đạo bước vào, ai nấy mặt mày trang trọng nhìn cảnh huy treo trên phông nền đỏ thẩm.
Hội nghị bắt đầu, trình tự đều được định sẵn, lãnh đạo lần lượt lên phát biểu, nội dung không cần phải nhắc tới làm gì, nào là lãnh đạo quan tâm chỉ dẫn chính xác, phía dưới đồng lòng đoàn kết ... Sau đó là loạt con số, bắt được bao nhiêu thu được bao nhiêu tiền ... Rồi tuy thành công song không tránh được thiếu sót ... Toàn lời cũ rích rồi, chả có gì đáng nghe hết.
Phương Hủy Đình ngồi ở hàng thứ hai tuy ngồi thẳng, mắt hướng lên lễ đài, nhưng lại có vẻ thất thần. Ba tháng trời vất vả quay đầu nhìn lại, kỳ thực chính bản thân cô cũng không biết rốt cuộc thu hoạch được gì, tính kỹ ra mỗi ngày đều xem tài liệu, đối chiếu, sống trong đống giấy tờ cao như núi ...
Có điều kết quả không tệ, cô thích sự bận rộn đó, thích cái bầu không khí căng thẳng đó, cảm giác mình học được không ít, còn được vinh dự nhân công lao tập thể hạng ba, cô và Tiểu Mộc có tên trên bảng cá nhân ưu tú.
Tiểu Mộc thì toại nguyện tới chi đội điều tra hình sự, tâm nguyện mấy tháng trước khi xung phong tham gia tổ công tác vậy là đạt được, phải vui mới đúng, nhưng mà trong lòng như có khúc mắc chưa được cởi bỏ.
Là cái gì nhỉ? Hình như là vụ án kia, tra tới kẻ rút tiền là dừng rồi, chỉ xác định được thân phận người trung gian là Sơn Miêu Mao Tiểu Nghĩa, đang truy nã cấp A, liệu có bắt được không, bao lâu mới bắt được không ro. Chỉ cần không ngừng phạm tội, tội phạm thông minh đến mấy rồi cũng có một ngày rơi vào tay cảnh sát, đó là niềm tin của cảnh sát.
Đúng, sớm hay muộn chúng cũng sa lưới thôi, không chạy được đâu.
Cho nên nguyên do không phải vụ án, mà tới từ người, rất nhiều manh mối của vụ án này đều dó người ấy mang tới, rất nhiều ý kiến chuẩn xác tựa như hoang đường cũng từ y mà ra, nếu như lúc này chọn một người chia sẻ niềm vui với mình, Phương Hủy Đình thấy chỉ có thể là người đó.
Không có lý do gí, chỉ thấy nên là người đó, chỉ là từ sau lần mình đánh một trận tàn tệ giữa đường còn khiến người đó bị quần chúng chửi rủa, hai bên không có liên hệ nữa. Thực ra sau đó hai ngày Phương Hủy Đình đã muốn liên hệ với Soái Lãng, nhưng y tắt máy rồi, sau đó vẫn tiếp tục tắt mày.
Sau khi giải tán tổ chuyên án quay về đơn vị, Phương Hủy Đình lại muốn hẹn gặp Soái Lãng, kết quả còn tệ hơn, thuê bao ngừng hoạt động rồi.
Anh ấy đang làm gì? Có phải mình làm người ta sợ rồi không, vì sao tránh xa mình như thế? Tên khốn kiếp đó dám phi lễ mình, mình đánh cho còn nhẹ ... Có nên liên hệ với chú Soái không nhỉ? ...
Rất nhiều suy nghĩ mâu thuẫn thoáng qua trong đầu, thậm chí đôi khi cô rất hoài niệm chuyện ở trên sân thượng, cái cảm giác khiến người ta ngạt thở đó làm cô không quên được. Những cảm xúc đan xen làm Phương Hủy Đình lúc bất an, lúc trầm tư, khi thì tức giận đến khi đồng đội ở bên cạnh đẩy một cái lên nhận thưởng mới nhớ ra.
Hội nghị kết thúc một cách rất hồ đồ với Phương Hủy Đình, khi rời đi, cô tìm kiếm Tiểu Mộc trong đám đông, cộng sự vài tháng, giờ mỗi người một phương. Người thì ở phòng ban cục công an thành phố, người ở chi đội hình sự, ở cái thành phố lớn thế này, gặp nhau một lần cũng không dễ. Tìm một người trong biển người mặc cảnh phục càng khó, tới khi rời phòng hội nghị vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Mộc đâu.
Tiếp theo làm gì đây? Đang bận rộn như thế, đột nhiên rảnh rỗi, Phương Hủy Đình có cảm giác mất phương hướng, thưởng thì thưởng rồi, cấp bậc sẽ nhanh chóng được điều chỉnh thôi, nhưng chức vụ vẫn như cũ. Trở về phòng ban trên cục công an, ngày ngày làm việc giấy tờ ư? Cô cảm giác mình chẳng chịu nổi ngày tháng an nhàn như thế nữa.
Có điện thoại, Phương Hủy Đình cầm lên xem, là số của mẹ mình:" Con đây ... Vâng, hoạt động xong rồi, từ giờ lịch công tác của con sẽ trờ về như trước kia ... Cái gì? Đi xem mắt á? Mẹ có cần vội thế không? ..."
Cúp điện thoại rồi, Phương Hủy Đình tức tới quên cả buồn phiền luôn, được lắm, hầm hầm đi lấy xe, xem ra mẹ lại muốn thêm một người bạn nữa rồi ...