Q2- Chương 009: Vô tâm thì được, cố tình lại mất. (4)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:08:41
Dần dần tới cuối bữa ăn, Lôi Hân Lôi nhớ ra một việc, mở ví lấy tờ giấy pelure in màu đưa Soái Lãng:" Liêu Hậu Khanh mời bạn đấy, đài truyền hình tỉnh tổ chức hội giám định bảo vật."
Lại lần nữa nghe nhắc tới chuyện này, Soái Lãng nhận lấy tờ giấy nhưng không xem, thư ký Lý của Lâm Bằng Phi đã nói chi tiết cho y rồi: " Hả, sao mà ai cũng thích món này thế ... Nói thật mình chẳng có hứng thú."
" Hiện đang có phong trào sưu tầm bảo vật mà, đây cũng là cơ hội tốt để quen biết nhân vật nổi tiếng trên thương trường, mình nghe nói nhiều thương gia nổi tiếng tham gia, vài người có nhãn quang sưu tầm thứ này đợi tăng giá trị mà, coi như cũng là khoản đầu tư khá đảm bảo."
" Không đi, mình có mấy đồng đâu, mua một món cũng chẳng nổi, mất mặt lắm."
" Mình chuyển lời rồi đấy nhé, bạn có đi hay không mình mặc kệ. Giám đốc Liêu coi trọng bạn lắm, mình thấy bạn tới Duệ Sĩ kiêm chức không tệ mà, rất có thân phận."
" Bọn họ chẳng qua muốn qua mình để lấy vụ làm ăn của Phi Bằng, cho rằng đầu Lâm Bằng Phi lọt nước, giao nghiệp vụ tuyển sinh huấn luyện nhân viên cho mình."
Soái Lãng thuận tay đút tờ giấy vào túi, vụ này thư ký Lý của Lâm Bằng Phi cũng mời mình, xem ra quy mô không nhỏ. Nhưng mà chuyện này một là y không hiểu, hai là không có hứng. Soái Lãng đang uống nốt cốc bia cuối cùng thì Lôi Hân Lôi vẫy tay gọi phục vụ viên tính tiền, cô vừa rút thẻ ngân hàng ra thì Soái Lãng cản lại.
Lôi Hân Lôi không vui:" Đã bảo mình mời mà."
" Nhưng đâu có nói là ai thanh toán tiền." Soái Lãng vặn vẹo:
" Bạn định chia đôi à, muôn rõ ràng vậy sao?" Lôi Hân Lôi hừ mũi một cái:
" Không, để cho công bằng, đưa thẻ của bạn cho mình, chúng ta chơi một trò chơi." Soái Lãng lấy thẻ ngân hàng của Lôi Hân Lôi, sau đó tự rút thẻ ra, xào vài cái đặt chát lên bàn, nói:" Cái trên hay cái dưới, bạn chọn đi, chọn trúng ai người đó trả, công bằng chứ?"
Lôi Hân Lôi vốn có chút không vui, nhưng lập tức bị trò chơi nhỏ của Soái Lãng làm hứng thú, nữ nhân là thế, rất hứng thú với thứ chưa rõ, chỉ tay:" Cái dưới ... À không không không, cái trên."
" Bạn chắc chứ, đừng có lát nữa lại hối hận."
" Cái trên, chắc chắn rồi."
" Bạn nói đấy nhé, thẻ bên trên, phục vụ viên, lấy đi ..." Soái Lãng nhấc tay:
Phục vụ viên đã quen với trò chơi của người trẻ tuổi, cầm thẻ bên trên, đợi quẹt thẻ xong khom người rời đi.
Lôi Hân Lôi cầm thẻ của mình, nhìn đi nhìn lại, nghĩ lại động tác của Soái Lãng:" Không trùng hợp thế chứ?"
Đúng thế, là trùng hợp sao?
Chẳng có lấy một chút trùng hợp nào hết, trả tiền xong, Lôi Hân Lôi ở bên cạnh Soái Lãng nhìn y chằm chằm:" Bạn gian lận."
" Không thể nào." Soái Lãng phủ nhận:
" Bạn làm thế này, nếu mình đoán ở dưới, bạn trực tiếp tay rời bàn, lúc đó thẻ của bạn ở phía dưới. Nếu mình đoán ở trên, bạn cầm thẻ đưa tới trước mặt phục vụ viên, ngửa tay một cái, thẻ của bạn liền ở trên ... Cho nên dù mình đoán thế nào thì bạn cũng thanh toán đúng không?" Lôi Hân Lôi tựa như nổi giận, nhưng loại nổi giận này không thật, thậm chí trò chơi nhỏ thể hiện được phong độ nam nhân khiến cô hài lòng:
" Đúng là tài nữ, thế mà cũng bị bạn nhìn ra ... Có điều bạn không quy định thì đâu ra gian lận?" Soái Lãng thản nhiên thừa nhận:
" Vậy lần này không tính, lần sau quy tắc do mình quyết định." Lôi Hân Lôi rất kiên trì, còn dự phòng:" Quy tắc thứ nhất, không được từ chối lời mời của mình."
Chặn đường lui của Soái Lãng, lần này cô mời được Soái Lãng không phải là dễ dàng, mấy lần muốn mời y, không biết là bận thật hay giả đều từ chối. Bày một trò chơi mà bị Lôi Hân Lôi tóm lấy sơ hở, Soái Lãng khó xử, cuối cùng không từ chối.
Thực ra ngồi cùng mỹ nữ ăn cơm tán gẫu cũng là một thú vui, nhưng mà ngồi cùng mỹ nữ này lại có chướng ngại tâm lý, loại chướng ngại đến nói cũng khó nói ra.
Ngược lại Lôi Hân Lôi rất hào hứng, lên chiếc xe nát của Soái Lãng, ngồi ở ghế phụ lại, nói chuyện thời đại học, nói về bạn bè thời đại học, kể cái nhìn của nữ sinh về Soái Lãng khi đó. Có điều Soái Lãng khẳng định cô gái nói y rất nam tính là do Lôi Hân Lôi bịa ra, y chỉ ậm ừ cho có rồi đưa hoa khôi về công ty.
Em gái này có ý với mình, chỉ là tầm nhìn hơi kém, tới giờ mới phát hiện ra tiềm lực của anh đây, chứ nếu loại đầu tư tình cảm này sớm vài năm, mình đã cảm động tới nước mắt ròng ròng rồi. Soái Lãng nhìn thân hình yểu điệu của Lôi Hân Lôi biến mất trong sảnh, vẫy vẫy tay nghĩ thế.
Hai người liên hệ điện thoại nhiều lần, dần dần quen thuộc rồi, không chống lại nổi nhiệt tình của cô, nghĩ tới mỹ nữ cũng có chút ngứa ngáy đấy, nhưng qua bữa cơm này phát hiện mình không thể nào khắc phục được chướng ngại tâm lý kia. Nếu không biết thì thôi, nhưng biết quá rõ thiên tình sử của cô và Hàn lão đại, thế nên mỗi lần trong lời nói trong ánh mắt của cô để lộ ra sự hâm mộ, Soái Lãng cứ thấy tội lỗi thế nào ấy.
Thôi, giờ với gia sản của mình, cưới vợ không phải là vấn đề nữa, không thể làm chuyện này, để mấy anh em biết được, không biết là bị chửi thối mặt hay bị cười rụng răng nữa ... Dù sao kết quả không tốt đâu.
Ý nghĩ thứ hai của Soái Lãng là như thế, lái xe đi xa, thời tiết giữa trưa nóng nực, kiếm chỗ râm mát nghỉ lại, làm ăn ở khu phong cảnh tốt thì tốt thật đấy, nhưng mà quá mệt, lúc này mà về thì chắc chắn không nghỉ ngơi nổi.
Soái Lãng nằm ngửa ra ghế, buồn chán lật cuốn sách nhỏ giới thiệu đại hội giám định bảo vật, mới toàn chuyên gia nổi danh toàn quốc công khai giám định, sau đó còn có bán đấu giá. Mấy chục món đồ trên đó, Soái Lãng nhìn chỉ thấy bình sứt hũ mẻ ... Từ từ đầu óc lại chuyển sang một cô gái, nụ cười, ánh mắt, lời nói ... Cho dù chẳng biết người có còn quay về nữa không, nhưng vẫn ám ảnh y tới giờ ...
Nếu có một ngày Lương Căn Bang sa lưới, ảnh của cô ấy càng khôi phục chính xác hơn, may mà Tang Nhã nói, tên của cô ấy chỉ mình biết ... Song Soái Lãng vẫn bất an, rất nhiều tên tội phạm thông minh khi đối đầu với cảnh sát cuối cùng vẫn sa lưới. Rất khó có tội gì che giấu được cả đời, trừ khi là không gây án nữa, khả năng Tang Nhã có thể dừng tay e là không thể.
" Chị Tang, chị ở đâu, ngàn vạn lần đừng gây án nữa, vụ án này đủ lớn rồi, nếu lỡ tay lần nào đó bị lôi ra, đời này coi như xong."
Soái Lãng thở dài, cảm giác mất hết hứng thú, cứ ngồi đó thất thần không ngủ được, rồi nhạc báo tin nhắn, lấy ra xem, Lôi Hân Lôi gửi tin nhắn :" Cuối tuần này có hàng mẫu, mình đưa tới cho bạn, đưa mình tới Phủ Thiên Các cầu nguyện được không? Lâu rồi chưa tới khu phong cảnh chơi."
Không biết phải trả lời tin nhắn này thế nào đây, Soái Lãng nghĩ mãi, rốt cuộc ném di động sang bên không trả lời, cả cuốn sách giới thiệu cũng ném nốt.
Vừa nằm xuống nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cứ nghĩ Lôi Hân Lôi gọi, không ngờ là Thịnh Tiểu San lâu rồi không liên hệ. Đặt di động lên tai, nghe giọng nói êm ái khiến người ta hưởng thụ của Thịnh Tiểu San cũng thú vị lắm, tán gẫu một hồi, mời y tới Phượng Nghi Hiên, làm gì? Trò chuyện thôi, Soái Lãng định từ chối, đột nhiên lòng máy động ngồi bật dậy:" Không phải cô định nói với tôi về cái hội nghị giám định bảo vật gì đó chứ?"
" Hả, anh biết rồi à?" Thịnh Tiểu San rất ngạc nhiên:
" Tôi tới ngay." Soái Lãng nói một câu cúp điện thoại, khởi động xe thái độ chuyển biến chóng mặt: