Q2- Chương 004: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. (1)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:08:41
Bọn họ là cảnh sát hình sự, không quan tâm mấy chuyện bán hàng giả thối nát của Soái Lãng, có điều chưa kịp nói gì thì có một bác gái chân cà nhắc đi vào, đon đả nói:" Ông chủ Soái có khách tới à ... chỗ này điều kiện đơn sơ, không có gì nhiều, mọi người cắn ít hạt dưa rang húng lìu nhé, phương pháp bí truyền, nơi khác không có đâu ... trông mấy vị lạ quá, chắc lần đầu tiên tới đây hả, thử đi, thử đi, đừng ngại."
Nói rồi như hóa phép lấy ra cái đĩa nhựa, đổ hạt dưa lên đó đem mời khách, nhiệt tình vô cùng. Ba người kia nể mặt cầm hạt dưa lên cắn, không để ý Soái Lãng đang sầm mặt.
Đó là thím Hứa vốn bán tạp hóa ở đầu thôn, đó là trước kia thôi, giờ đối tượng phục vụ chủ yếu của bà là đám người Soái Lãng, cả ngày ngồi rình trước cửa quán, thấy có cơ hội là chào mời nhiệt tình.
Ba người kia ăn rồi thì Soái Lãng tất nhiên phải trả tiền, xua đuổi:" Được rồi thím Hứa, cảnh sát trên thành phố đấy, thím bán đồ hết hạn của mình ra đây, họ ăn vào làm sao, mai đóng cửa hiệu của thím."
Thím Hứa vốn định bán thêm ít bánh trái hoa quả gì đó, nghe nói là cảnh sát thì cười giả lả mấy tiếng rồi chạy mất.
Lúc này đội trưởng Tục Binh lấy ra cuốn sổ tay, lại mở sổ tay lấy ra một tờ giấy mỏng, mở ra một cái trước mặt Soái Lãng, mắt y đờ ra.
Chi tiết này không qua mắt được dân hình sự lâu năm, Tục Binh hói:" Quen không, đừng nói với tôi là không quen, cô ấy biết cậu ..."
Dung nhan đó là bí mật sâu nhất của Soái Lãng, là ký ức khắc cốt ghi lòng của y, chuyện khiến Soái Lãng phải động lòng không nhiều, bức ảnh này chính là một trong số đó, bất ngờ nhìn thấy, y có chút mất kiểm soát.
Không nói gì cả, Soái Lãng nghiêng đầu đi, sau một thoáng thất thố, giơ ngón cái lên với Tục Binh:" Lợi hại."
" Đừng đánh trống lảng, biết hay không biết." Tục Binh quát, thói quen nghề nghiệp phát tác:
" Giữa biết và không biết." Soái Lãng cũng rất nghiêm nghị:
Tục Binh gạt đống đồ giả trên bàn sang bên, trải bức tranh ra, chỉ lên đó:" Vậy thì cậu nói cho tôi biết, biết như thế nào và không biết thế nào?"
" Chuyện này dễ giải thích thôi, đừng có lấy bức ảnh này ra lừa tôi, các anh có vẽ giống thế này, tôi làm sao biết, các anh xem mắt đi ..." Soái Lãng che mặt đi, chỉ lộ mắt, chỉ trích: " Riêng nhìn mắt thì giống Quan Chi Lâm, chỉ nhìn môi giống Julia Roberts, rất gợi cảm, vẽ không tệ ... Còn nữa nhìn mũi giống Trương Bá Chi không, cái cô minh tinh chuyên môn đội nón xanh cho chồng ấy . . Các anh vẽ đẹp thế này, giống nhiều thế này, tôi xác định thế nào?"
" Đây là hình phác họa dựa vào lời khai nghi phạm, sao không xác định được."
" À, vấn đề chính là ở đây, mỹ nữ trong mắt mỗi nam nhân khác nhau, có người thích mắt to, người thích môi dày, người thích mảnh mai, người mê đầy đặn ... Bất kể thích loại hình gì, khi miêu tả một nữ nhân từng gặp theo bản năng đem sở thích của mình vào trong đó, đó là khác biệt giữa ảnh vẽ và ảnh thật. Sao các anh không trực tiếp truy nã, hỏi tôi làm gì?"
Tục Binh tức giận, đi hỏi lại bị người ta hỏi vặn lại, ngữ điệu rất nhanh, tạch tạch tạch như tiểu liên, ngay cả đội trưởng Hình trong thời gian ngắn cũng không phân biệt được thật giả, nói thẳng:" Đây là ảnh phác họa cô gái áo đỏ, được hai nghi phạm xác nhận, không tới mức khác biệt đến nổi cậu không nhận ra chứ?"
" Tôi nói rồi mà, nằm giữa biết và không biết ..." Soái Lãng đã biết người ta tới thăm dò, lòng cười thầm, càng có mục tiêu hơn, cầm ảnh lên xem kỹ: " Bình sinh sở thích lớn nhất của tôi là ngắm mỹ nữ, nhìn bao nhiêu năm, đạt được tới trình độ nhất định ... Nhìn chị Phương có thể tưởng tượng thành Lâm Phụng Kiều, mấy nét bút đơn giản thế này làm sao phác họa ra được vẻ đẹp của nữ nhân. Có điều thứ này không thể xác định, nữ nhân ai chẳng giỏi trang điểm, tùy tiện kẻ mắt, vẽ mi, tô son, vốn giống 50% có thể thành 15% . ."
" Này, này, đừng nói thứ không liên quan, chỉ hỏi cậu, cô ta có phải nữ nhân mà cậu gặp ngày 19 tháng 4, sau đó tới bắt chuyện không?" Tục Binh gõ bàn, mất kiên nhẫn:
" Có hơi giống, cũng không quá giống ... Mắt quá to, mày quá nhỏ, mũi không cao như vậy, môi quá nổi bật, phải mỏng đi chút nữa ... Với lại đã mấy tháng rồi, chỉ gặp đúng một lần, tôi thực sự không xác định được, hôm đó gặp ở nhà hàng thì cô ấy để tóc dài buông xuống hai bên má, ngay cả khuôn mặt tôi cũng không xác định, chỉ biết rất xinh đẹp, sau đó cho vào bao tải, nhốt trong phòng tối, tối lửa tắt đèn, làm sao tôi thấy ..." Soái Lãng cầm bức tranh xem đi xem lại, miệng toàn lời quanh co, không chắc chắn, không rõ là vẽ không giống hay y nhìn không rõ:
" Soái Lãng, nghi phạm khai rồi, hai người bị nhốt trong phòng tối, biểu hiện rất thân mật, nghi phạm nói hai người là quan hệ nam nữ, không tới mức khuôn mặt cũng không xác định được chứ?" Tục Binh hoài nghi, ảnh của bên kỹ thuật phục hồi làm sao kém như thế:
" Thực sự là lần đầu bắt chuyện liền gặp phải chuyện này, các anh đã xác nhận rồi, còn cần hoài nghi chuyện này à? Chúng tôi biểu hiện thân mật thì có vấn đề gì, đều là người bị hại nương tựa vào nhau, chẳng lẽ cắn nhau? Với lại không thân mật mà được à? Chúng tôi bị còng vào nhau đấy." Soái Lãng vặn ngược lại:
" Đúng rồi, lời khai lần trước của cậu có điểm nghi vấn." Đội trưởng Hình xen vào, kéo cái ghế duy nhất trong phòng ngồi ngay trước mặt Soái Lãng:" Hai người bị còng vào nhau là thật, cậu nói còng là do cậu mở."
" Đúng rồi." Soái Lãng gật đầu.
Tục Binh rút ra một cái còng tay sáng loáng, nói:" Bọn chúng dùng loại còng tay này, chìa khóa là loại xoắn óc, đồ của cậu đã bị lục soát lấy đi hết rồi, sao cậu mở được?"
" Trên giày nữ nhân đó có cái nút gài kim loại, bẻ bột cái liền thành công cụ có gì khó đâu."
" Chuyện đó cần cảnh giới nhất định, cậu nói như dễ lắm ..."
Soái Lãng không nhiều lời, đưa tay ra lấy cái còng, chẳng thèm nhìn sờ trên bàn rút ra cái bút bi, cắn vài cái, sau đõ cẩn thận cho vào lỗ khóa, lạch cạch vài cái, răng cưa xoay tròn 360 độ làm mấy người kia trố mắt, thản nhiên như không ném trả lại còng:" Có gì khó khăn đâu, các anh mà không tin đi lấy mấy cái giày nữ tới đây, tôi có thể lấy toàn bộ nút cài kim loại trên đó thành công cụ mở khóa."