Đại kết cục: Trời yên biển lặng, gió nhẹ mây bay. (6)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:19:04

" Hả?" Soái Lãng ngớ ra, quanh đi quẩn lại thế quái nào vẫn cứ vào tay mình thế này, nhận cuốn sách này tương đương với điều gì y rất rõ, vốn tới đây để kết thúc tâm sự của bản thân, ai ngờ lại thành giúp người khác kết thúc tâm sự: Cố Thanh Trì nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Soái Lãng thì cười ha hả:" Xem ra thứ này vào tay ai thì cũng đều không hề nhẹ nhàng như lời nói." " Nếu bác thực sự cho tôi mà tôi không nhận thì thiếu cung kinh rồi, bác đã nói lừa đảo cũng là một hình thái văn hóa, nói không chừng tôi sẽ chuyển cho người thích nghiên cứu nó, nói không chừng người ta còn scan lên mạng cho cả thế giới đọc, nói không chừng ngày nào đó tôi thiếu tiền đem nó đi bán đấu giá." Soái Lãng nói một cách hài hước rồi cất luôn vào trong người, rất nhanh gọn dứt khoát: " Tùy cậu, có điều tôi phải nhắc cậu, khai tông của Anh Diệu Thiên nói: Kẻ tham ắt nghèo, đây là đạo lý nhìn khắp bốn biển đều đúng, cậu khó khăn lắm mới đi tới ngày hôm nay, đừng để bị hủy bới lợi nhỏ." " Tôi biết rồi, bác đừng chỉ nói tôi chứ, tôi không tin bác không lưu lại vốn dưỡng già cho mình, thứ đó chẳng phải cũng lừa mà có à?" " Ha ha ha, đương nhiên có, gian tà khắp nơi, đâu phải chỉ tôi lừa, nếu chỉ vì kiếm cơm no áo ấm thôi thì không lo bị trời phạt đâu." " Chuyện này tôi chẳng tin, quân khốn kiếp trên đời này nhiều thế, có thấy ông trời ngó tới đâu ... Bác Cố, bác định đi đâu?" " Chuyện đã xong, tôi định du lịch khắp thế giới, đắm mình trong sơn thủy, không màng tới thế sự nữa, cậu thì sao, có muốn ra nước ngoài không?" Cố Thanh Trì tâm trạng đặc biệt vui vẻ: " Có, nếu có dịp tôi muốn tới phố Wall xem thế nào!" " A, cậu có suy nghĩ giống tôi rồi." " Hả, bác cũng thế à?" " Ừ, tôi muốn xem vụ lừa đảo lớn nhất lịch sử ở phố Wall, Bernard Madoff khiến các nhà đầu tư tổn thất tới 50 tỷ USD, so với tay lừa đảo siêu cấp đó, toàn bộ phái Giang Tướng trước nay đều là đám lừa đảo vặt vãnh phố phường mà thôi." " Ha ha ha, bác đi kiếm đồng nghiệp nước ngoài học tập à, thế phải học tốt ngoại ngữ rồi." " Cần gì chứ, phiên dịch nhiều lắm." " Không được, bác muốn lừa mấy bà già nước ngoài thì sao, phiên dịch làm sao dịch nổi mấy từ mập mờ của phái Giang Tướng." " Ha ha ha, không cần, trừ pháp ra, còn có thuật mà, ví như trò Mời ong gọi bướm, khẳng định tiền vào như nước." Một già một trẻ sóng vai nhau mà đi hết sức vui vẻ hợp ý, Soái Lãng không ngờ mình mất ngủ cả đêm, rốt cuộc kết thúc yên bình thế này. Bọn họ vừa tới cổng công viên thì một chiếc Audi đỗ lại, lại một điều không ngờ, là Thịnh Tiểu San tới đón người, cô hết sức ân cần đỡ Cố Thanh Trì lên xe, Soái Lãng vẫy tay tiễn chân. Thịnh Tiểu San thì thầm với Cố Thanh Trì vài câu gì đó, sau đó xuống xe đi về phía Soái Lãng, đắc ý nói:" Tiểu tặc dọa anh sợ hết hồn chứ hả?" " Gì tới mức, cô nhìn tôi xem có giống bị dọa không?" Soái Lãng chối bay: " Xì miệng thì nói không sợ, lòng sợ chết khiếp, nắm được thóp của anh rồi đó, sau này nếu anh không nghe lời, xem tôi trừng trị anh ra sao?" Thịnh Tiểu San uy hiếp, lại kèm một nụ cười ám muội: Soái Lãng bảo cô lại gần hỏi nhỏ:" Trừng trị trên giường ấy hả?" Thịnh Tiểu San xấu mặt, nhéo tai Soái Lãng, y định giãy ra, không ngờ bị Thịnh Tiểu San ôm lấy mặt hôn thật sâu, tới tận mấy phút mới buông tay, đôi mắt chứa đầy yêu thương:" Tôi phải đi rồi." " Hả, cô đi, đi đâu?" Soái Lãng giật mình: " Đi rất xa, tạm thời không nói cho anh biết được." Thịnh Tiểu San quay đầu nhìn về xe, ảnh mắt đầy nhu tình: " Hả, đừng nói với tôi là cô đi với ông ấy nhé?" Ánh mắt đó khiến Soái Lãng càng chấn kinh tới không dám tin, hơi lắp bắp:" Ông ấy già quá rồi ... Á ..." Còn chưa nói hết câu Soái Lãng đã bị Thịnh Tiểu San dẫm một cái đau điếng:" Cái đồ ngu ngốc này, anh không biết quan hệ giữa chúng tôi à?" " Quan hệ gì?" " Ông ấy là cha tôi, tôi là con tư sinh của ông ấy, trước giờ ông ấy vì thân phận đặc thù không dám nhận tôi, chỉ lặng lẽ quan sát, cho tới tận gần đây ông ấy mới nói ra." Soái Lãng chấn kinh tới không khép miệng lại được, bảo sao cô gái này sắc xảo như vậy, té ra được di truyền. Mà nói ra cũng không có gì lạ, bằng vào trình độ lừa gạt mấy bà già của ông ta, đoán chừng khi còn trẻ cũng có vô số thiếu nữ bị ông ta họa hại, con rơi con vãi của ông ta có khi khắp nơi ấy chứ. Thịnh Tiểu San tiếp tục kể:" ... Lưu Nghĩa Minh trước kia trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi, tán tỉnh tôi rồi cưới tôi, tôi cứ tưởng hắn thật lòng yêu mình. Về sau mới biết, không hiểu hắn làm sao biết được quan hệ của hai cha con tôi, hắn cưới tôi chỉ vì muốn mượn sức cha tôi, để có được thứ hắn muốn. Khi đó cha tôi vẫn ở trong tù, hắn biết cha tôi là tông chủ phái Giang Tướng, cất giữ bảo vật giá trị vô cùng." Cô gái đáng thương, thì ra là cuộc hôn nhân của cô lại sặc mùi âm mưu như thế, tên đó chính là minh chứng, không có phái Giang Tướng, thiên hạ cũng không thiếu kẻ lừa đảo. Soái Lãng không biết an ủi ra sao, hỏi lảng đi:" Hắn muốn gì?" " Ở trên người anh, cha tôi hứa giúp hắn kết liễu Đoan Mộc Giới Bình, đồ có thể trao cho hắn. Dụ Đoan Mộc Giới Bình về là vụ trao đổi, tung tích của Đoan Mộc Giới Bình là do hắn và Ngô Ẩm Hữu kết hợp tìm ra. Nhưng Lưu Nghĩa Minh còn muốn nhiều hơn, hắn muốn nuốt hết tài sản của Đoan Mộc Giới Bình, bao năm qua hắn chỉ lợi dụng hôn nhân, lợi dụng tôi như quân cờ để thao túng cha tôi ..." Thịnh Tiểu San ảm đạm nói:" Tới khi Đoan Mộc Giới Bình chết rồi, Lưu Nghĩa Minh chưa chịu dừng tay, hắn quay về Trung Châu lần nữa muốn tìm cha tôi để truy tìm tài sản của Đoan Mộc Giới Bình, cha tôi mới cho tôi biết sự thực, nên tôi ly dị hắn." Không ngờ lại còn lắm vấn đề tréo ngoe như vậy ẩn sau, không chỉ đơn thuần là ân oán giang hồ, càng nghe Thịnh Tiểu San kể nguyên cớ trong đó, càng cảm giác cô gái này có hào khí của nữ nhi giang hồ, Soái Lãng đưa tay sờ mấy cuốn sách trong lòng:" Lưu Nghĩa Minh nhắm vào mấy thứ này à? Vậy nó phải đáng tiền lắm." " Anh đúng là vô tri, đừng nói là tam bảo vang danh giang hồ, riêng việc là sách cổ thời Minh, lại có lai lịch lớn, giá trị lên tới hàng trăm vạn rồi. Biết vì sao cha tôi giao cho anh chưa, anh là đường lui cuối cùng của tôi, tương lai nếu có chuyện gì, tôi sẽ tìm tới anh, anh đừng có vong ân phụ nghĩa là được." Thịnh Tiểu San nói lời tạm biệt rồi, dù cách tạm biệt của cô có chút khác người: Soái Lãng gật đầu:" Không vấn đề gì, vụ làm con rể hờ này ai chả muốn." " Xì, anh đừng mơ, sau này anh không còn cơ hội nữa đâu." Thịnh Tiểu San nhéo Soái Lãng một cái rồi ôm chặt lấy y, hai mắt nhìn y ở khoảng cách rất gần, rồi lại không kìm lòng được hôn một cái nữa mới về xe tạm biệt: Trong xe, Cố Thanh Trì cười đầy ẩn ý làm Soái Lãng bỗng dưng đỏ mặt.