Chương 012: Đường đi đã hết, bi ca khép màn. (3)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:08:33

Đó chỉ là một linh cảm, cũng như một dấu hỏi chưa giải đáp trong lòng Soái Lãng, cái chết của Thượng Ngân Hà chắc chắn liên quan tới bố trí tiếp theo của Đoan Mộc Giới Bình, để làm đòn bẩy dùng kẻ tiếp theo, như Thai Bác Văn dẫn tới Thượng Ngân Hà vậy. Đoan Mộc Giới Bình đang rất phóng khoáng cởi mở đột nhiên lảng đi: " Là ai cũng không quan trọng nữa, quan trọng là tôi bỏ qua uy hiếp lớn nhất." Soái Lãng nheo mắt, song không truy hỏi mà quay về chủ đề chính: " Đúng, anh đã muốn giết tôi, tôi sao có thể để anh thoát, nói cho cùng anh bị Cố Thanh Trì lừa rồi, ông ta khiến anh thua trong tay kẻ vô danh tiểu tốt. Lão già đó thật giỏi, bảo sao ông ta cứ bám theo tôi kéo tôi vào chuyện này cho bằng được, vì ông ta biết kẻ kiêu ngạo như anh sẽ không để tôi vào mắt." " Kỳ thực nếu ngay từ đầu anh tới tìm tôi, không cần biết trực tiếp hay gián tiếp, tôi sẽ đưa Anh Diệu Thiên lên, cho anh biết toàn bộ câu chuyện, tôi là người không liên quan, như thế anh cũng không bị ông ta lừa. Song anh chưa từng để tôi vào mắt, thế nên tới tận khi thua rồi, anh còn chẳng biết thua bởi ai." " Ra là vậy, lão già đó tính toán thật sâu." Đoan Mộc Giới Bình nhớ lại chuyện này hôm đó, rốt cuộc có chỗ không hiểu: " Giờ tôi nhớ ra rồi, xe cảnh sát chạy qua chạy lại ở ngõ Quan Tỉnh chỉ là hư trương thanh thế, nếu như tôi quay đầu lại về theo lối cũ, có lẽ sẽ thoát, nhưng có người đoán ra, tôi không dễ dàng mạo hiểm. Còn cả những cái ngõ bị chặn, nếu tôi xô đổ thoát ra cũng có thể thoát, nhưng có người phán đoán, tôi không dám kinh động người không liên quan. Vì thế tôi chỉ có thể đi về phía trước, sau đó gặp phải đám lưu manh ... Nhưng làm sao chúng nhận ra tôi?" Đây là chiêu đắc ý của Soái Lãng thấy Đoan Mộc Giới Bình không nhìn ra thì hả hê lắm: " Làm sao bọn họ nhận ra anh, cảnh sát còn chẳng nhận ra nữa là ... Có điều hôm đó tôi dặn họ, chỉ cần nhìn thấy nam tử trung niên là hô: Đoan Mộc Giới Bình Giới Bình, dù mày hóa thành tro tao cũng nhận ra, lừa anh hiện thân." "Nhưng có một vị thiên tài biết, tố chất tâm lý của anh rất tốt, đám lưu manh đó chưa chắc đã lừa được nên mời thêm vào trò sờ người ... Ha ha ha, kỳ thực nếu hôm đó anh không cố tình cải trang, anh sẽ thoát thôi, nhưng anh sống trong đào vong, rất giỏi cải trang, anh tự tin sẽ không bị nhận ra, cuối cùng sở trường của anh làm hại anh, ha ha ha." Con người dễ sơ xuất nhất chính ở lĩnh vực mình sở trường, bởi thế mới có câu người giỏi bới ắt chết vì nước, bố trí ngày hôm đó căn bản không nhắm vào đặc trưng nhận dạng của Đoan Mộc Giới Bình, mà nhắm vào sở trường hóa trang của hắn, dù hắn thiên biến vạn hóa cũng không ích gì cả. Soái Lãng như cố tình làm bẽ mặt Đoan Mộc Giới Bình, bổ xung: " Tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân anh luôn mang Từ Phượng Phi theo bên cạnh đúng không, là vì cô ấy giỏi hóa trang. À, anh biết Từ Phượng Phi sa lưới thế nào không? Vì anh vứt bỏ Thai Bác Văn đấy, anh tự tạo ra thêm một kẻ địch ..." "Nguyên nhân sâu xa hơn nữa, anh mang cô ấy theo bao năm, lại không cho cô ấy một mái ấm cô ấy luôn khao khát. Thai Bác Văn giúp cô ấy khỏa lấp mong muốn đó, hắn và Từ Phượng Phi có quan hệ không chính đáng, nên hắn biết trên thân thể cô ấy có điểm đặc trưng. Cảnh sát phán đoán nữ nhân ở độ tuổi hoa đã qua đi sẽ hết sức giữ gìn, vì thế điều tra 500 trung tâm làm đẹp ở Trung Châu, cuối cùng tìm ra được taxi chở cô ấy ... Chỉ thế thôi." "Đó gọi là tự tạo nghiệt, không thể sống đấy." Những lời này có thật có giả, sắc mặt Đoan Mộc Giới Bình âm trầm, có lẽ do lừa đảo lâu năm quen rồi, không thể nhìn ra hoạt động tâm lý dưới khuôn mặt bình thường đó, chỉ có con ngươi thi thoảng chuyện động. Khi nghe Từ Phượng Phi và Thai Bác Văn có quan hệ không chính đáng cũng không thay đổi gì. Rất lâu sau Đoan Mộc Giới Bình mới hỏi một câu:" Cậu quên một chuyện, những bức ảnh dán đầy ngõ kia." " À, trò vặt ấy mà." Soái Lãng xua tay:" Người duy nhất nhận ra được những bức ảnh đó chỉ có anh thôi, đó là trò làm nhiễu loạn tinh thần của anh, bôi xấu anh, chọc tức anh. Nếu là người bình thường, cảm xúc không lớn, nhưng anh là người kiêu ngạo, cho nên nó khiến anh nổi điên, mất đi bình tĩnh thường ngày, cũng làm anh nóng vội rời khỏi những nơi đó. Thực ra những ngõ dán nhiều nhất là nơi lực lượng mỏng nhất, không biết có tác dụng không?" " Ài, có tác dụng, chơi đẹp lắm, tôi đúng là kém Cố Thanh Trì một bậc, ông ta muốn tôi thua tâm phục khẩu phục ..." Lại mất một lúc lâu nữa Đoan Mộc Giới Bình mới khẽ thở dài thừa nhận, lần này ngước mắt lên phải nhìn Soái Lãng với con mắt khác rồi, song vẫn còn chưa phục:" Tôi còn có thỉnh cầu cuối cùng, cậu biết là gì không?" " Chuyện liên quan tới Anh Diệu Thiên à?" Soái Lãng bĩu môi hỏi:" Không cần cố chấp tới vậy chứ?" " Sai rồi, yếu nghĩa của Anh Diệu Thiên không hề thâm ảo, tôi đã hiểu, tôi thỉnh cầu một chuyện khác." Đoan Mộc Giới Bình nói chậm rãi trịnh trọng: " Tôi khó thoát tội chết, cả đời không bạn bè không người thân, mặc dù không tới mức phơi xác giữ đường, nhưng không ai thu nhận hài cốt, khi chết rồi tôi muốn được chôn ở quốc mộ Bắc Mang, không biết hậu sự này có thể phó cho cậu không?" " Hả?" Soái Lãng nghe yêu cầu của Đoan Mộc Giới Bình mà rớt cả hàm, không ngồi yên được nữa: " Chuyện này, cục dân chính không thiếu tiền, họ lo chu đáo ... nhờ tôi không thích hợp đâu." " Không phải là nhờ cậu làm, mà là nhờ cậu nói với vị thiên tài kia, tôi thất bại chứng minh sự thiên tài của hắn, tôi nghĩ hắn không ngại đích thân chôn tôi. Huống hồ tôi lập chí bất thực chu túc, chẳng lẽ khi chết lại vãn tiết khó toàn?" Đoan Mộc Giới Bình rất kiên quyết: Chỉ có điều nhầm người rồi, Soái Lãng nhìn lên nhìn xuống, gãi đầu gãi tai, cứ như bị yêu cầu này làm khó, ai dè lời ra khỏi miệng lại là:" Bất thực chu túc là gì? Lại còn vãn tiết gì gì là sao?" " Ý tôi là tôi và kẻ mặc áo quan thề không đội trời chúng, tôi muốn tìm một người hiểu tôi đưa tôi lên đường, con người trần trụi tới thế giới này, cuối cùng trần trụi mà đi. Tôi tới thế giới này là một sai lầm, tôi không muốn khi đi cũng là một sai lầm ..." Đoan Mộc Giới Bình nói thong thả, không hề để ý câu hỏi ngu ngốc của Soái Lãng, đôi mắt chứa đầy mong đợi, đợi Soái Lãng đồng ý với yêu cầu đường đột này: