Q2- Chương 007: Vô tâm thì được, cố tình lại mất. (2)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:08:41

Cái xe của Trình Quải không tới mức quá nát, hơn nữa đi lâu rồi rất quen tay, trên đường đi Soái Lãng lại có điện thoại, cầm lên nghe thấy giọng nữ rất ngọt: " Soái Lãng, tới rồi, còn bao lâu?" " Chỗ này tắc đường lắm, chắc chừng 20 phút ..." Soái Lãng trả lời rất nhẹ nhàng, cứ như đổi tính: " Được, hẹn ở cửa nhà hàng nhé." Giọng điện thoại rất êm, tuy không cố ý, nhưng tuyệt đối có khả năng làm xương cốt người ta mềm nhũn: Soái Lãng bỏ điện thoại xuống, bật nhạc lên, trong xe vang vọng bài Sự trực phạt của kích động của Đao Lang, nhất là câu, nếu như anh không biết hôm đó em uống bao chén, anh sẽ không biết em đẹp thế nào ... Rất có cảm giác, đặc biệt là khi chuẩn bị đi gặp mỹ nữ, luôn khiến người ta kích động. Nói ra thì thành phố vẫn đáng nhìn hơn, mỗi lần ở khu phong cảnh vài ngày trở về, ít nhiều có chút mới mẻ và chấn động, một chiếc xe mui trần màu đỏ phóng vèo qua, lái xe là em gái đeo kính râm, nhìn có vẻ vợ bé nhà nào lại đi phô trương rồi. Chỗ đỗ xe bên đường, mấy thiếu nữ tựa như kết bạn với đi chơi, tay trong tay thì thầm nhỏ to, nụ cười rạng rỡ thanh xuân làm cả Soái Lãng cũng hâm mộ mà cảm thán, mình già rồi. Lại đi thêm chút nữa thấy một thiếu phụ tha thướt đứng bên lề đường, hai tay cầm ví nhỏ, giống cô vợ nhà ai đợi chồng tới đón ... Trời rất xanh, thành phố rất náo nhiệt, tâm tình Soái Lãng rất tốt, tựa như trở về thời đại học, mỗi ngày ngồi bên đường ngắm mỹ nữ dưỡng nhãn. Đường không xa, ở chợ hải sản đường Thuận Thủy, tới cửa khách sạn tìm vị trí đỗ xe, vừa đi xuống nhìn thấy ở bậc thềm đại sảnh có một cô gái, cũng phong tình vô hạn, thậm chí tỉ lệ quay đầu hơn cả các cô gái thấy trên đường. Cô gái đó vẫy vẫy tay, Soái Lãng cũng vẫy tay đi tới gần, từ xa xa cô gái đã cười, nụ cười tựa như hoa hồng nở, phải thôi, người ta vốn là hoa khôi trường, từng được đám nam sinh khoa Trung Văn Đh Trung Châu công nhận mà, tất nhiên trong đó có Soái Lãng rồi. Lại tới gần thêm vài bước, Lôi Hân Lôi trong bộ trang phục công sở xám càng thêm rõ ràng, ở góc độ từ dưới nhìn lên của Soái Lãng, chiếc váy công sở miễn cưỡng quá gối tựa hồ được sửa thành hình vây cá, rất xinh đẹp, giày cao góc đen tôn vóc dáng tha thướt, làm Soái Lãng cảm thụ cảm giác tự ti rất nhiều lần đứng trước cô. " Xin lỗi, trên đường hơi tắc, làm bạn đợi lâu rồi." Soái Lãng đi nhanh lên thềm: " Bạn học cũ còn khách khí cái gì, đi nào." Lôi Hân Lôi thoải mái trả lời: Hai người sóng vai đi vào nhà hàng hải sản, chỗ ngồi đã được đặt trước, phục vụ viên dẫn họ tới thẳng một góc gần cửa sổ ở đại sảnh. Lúc rót nước đưa thực đơn, Soái Lãng liếc mắt nhìn quanh, hoàn cảnh không tệ, điều hòa đưa nhiệt độ xuống mức thích hợp, khách tản mác khắp nơi quá nửa là đôi nam nữ, trang trí ít chậu cảnh, âm nhạc như tiếng thì thầm. Hết cách, nhà hàng bây giờ phát triển theo hướng ám muội hóa, nơi có hoàn cảnh thanh nhã thế này thích hợp cho nam nữ ngồi đối diện nhâm nhi, vừa ăn vừa nói những lời tình tứ miên man. Cách đó không xa có đôi tình lữ ăn mà chẳng chịu an phận, rảnh một cái là chu môi ra hôn nhau, Soái Lãng phải thu hồi ánh mắt, ngại không nhìn nữa. " Ăn gì?" Lôi Hân Lôi lật thực đơn, mắt rất sáng: Soái Lãng cười thoải mái:" Bạn gọi đi, thứ này mình thực sự không biết ăn, chỉ biết ăn mì." Phục vụ viên giải thích, kỳ thực hải sản cũng tùy từng nơi mà thay đổi rất nhiều, nhiều món ăn không quá khó ăn như tưởng tượng, ví tôm bạc, bào ngư sữa, đều thích hợp khẩu vị đại chúng. Soái Lãng trừng mắt lên:" Đừng tiến cử cho tôi, cậu không nhìn rõ hôm nay ai làm chủ thì làm sao mà xẻo được." Lôi Hân Lôi phì cười, phục vụ viên cũng cười ngại ngùng, một số khách không am hiểu được tiến cử, thế là chọn món đắt nhất, nghe giọng điệu thì chàng trai này là người kinh nghiệm rồi. Thế là Lôi Hân Lôi tự quyết luôn gọi liền năm sáu món, hỏi Soái Lãng rồi gọi thêm hai bát mỳ tôm nõn, trả lại thực đơn trêu y:" Bạn bảo mình gọi thì mình tiết kiếm tiền đấy, nếu bạn mời mình thì mình không khách khí đâu." " Thế nên mình mới cố gắng không mời." Soái Lãng móc túi lấy vài tờ giấy đưa Hôi Hân Lôi, có vẻ sốt ruột muốn đi vào chuyện chính: Lôi Hân Lôi xem danh sách Soái Lãng đưa tới, trầm ngâm chốc lát:" Bạn muốn mẫu thu nhỏ Hoàng Hà Cửu Khúc không dễ đâu, để mình tìm giúp bạn." Có quả cầu thủy tinh, có chặn giấy, có quạt, là những đồ thủ công sẽ bán ở khu phong cảnh, những thứ này Soái Lãng không làm được. Bản vẻ phác thảo do Điền Viên và Bình Quả làm, chỉ là khái niệm mơ hồ thôi, nhưng Lôi Hân Lôi làm mậu dịch xuất nhập khẩu, có liên hệ với nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ ở Trung Châu, hai người vì kinh doanh đồ thủ công mỹ nghệ nên thời gian qua tiếp xúc khá nhiều, nhưng ăn cơm với nhau là lần đầu. Thu lại bản vẽ của Soái Lãng, Lôi Hân Lôi cũng đưa một trang giấy cho Soái Lãng, bản vẽ do chính cô thiết kế, gồm đồng hồ cát bốn hình, tượng mẹ Hoàng Hà đúc bằng kim loại, xem qua một lượt:" Không tệ, thế này đi, hàng mới làm mẫu một trăm cái, mình bán thử xem, buồi chiều sẽ gửi danh sách hàng cho bạn, lần này số lượng nhiều hơn đấy, làm nhanh cho mình." " Vẫn muốn lấy thêm à, mới hai tuần mà." Lôi Hân Lôi ngạc nhiên, bốn nhà máy nhỏ, cung cấp hơn 10 vạn món đồ, bán nhanh như thế làm cô giật mình, giờ cô hiểu vì sao lương tháng một vạn mà không mời nổi y rồi: Quả nhiên Soái Lãng thoải mái nói:" Chỉ cần không mưa, mỗi ngày mình bán trên vạn món là chuyện nhỏ, người đông quá mà." " Vậy thì bạn kiếm lớn rồi." Lôi Hân Lôi hâm mộ nói: Soái Lãng lắc đầu:" Kiếm gì chứ, mấy món đồ kỷ niệm nhỏ, bán đi kiếm được vài hào, một cái đồng hồ cát, tượng đúc, bán buôn 4 đồng, bạn biết họ bán bao nhiêu không? Kỷ lục cao nhất trong thôn là 160 USD đấy." " Gì? Món đồ vài đồng mà bán cao thế à?" Lôi Hân Lôi không tin: " Thật đấy, rừng đông thì loại chim nào chẳng có, bạn biết ngày 6 tháng 7, đỉnh điểm bao nhiêu người không? Hơn 4 vạn, đừng nói người kinh doanh như bọn mình, riêng đồng nát đi nhặt vỏ chai nhựa cũng có thu nhập ngang nhân viên văn phòng thành thị rồi." " Oa, sao trước kia lại vất vả kiếm việc chứ, mình tới khu phong cảnh nhặt chai nhựa cho rồi."