Cuối tuần, trời vẫn rất nóng, hơn mười ngày chưa có một giọt mưa, chút hơi nước ít ỏi trong không khí bốc hơi hết, hít thở cũng thấy ngột ngạt, nếu ở trong thành phố lớn, thêm mùi xăng dầu nữa, dứt khoát làm người ta luôn ở trạng thái cáu kỉnh.
Khu phong cảnh, thôn Ngũ Long, xưởng gia công đồ thủ công mỹ nghệ kiêm trạm trung chuyển đồ uống và món ăn vặt.
Mấy thứ này nghe qua thì có vẻ là chuyện không đáng để vào mắt, nhưng lại là thứ phát tài ngầm, giờ làm ăn tốt tới mức đám anh em Soái Lãng từ nghiệp dư chuyển sang chuyên nghiệp. La Thiếu Cương bỏ công việc buôn vé tàu, Hoàng Quốc Cường bỏ việc lái xe chui, từ khi chuyện phân phối đồ uống đi vào ổn định, mọi thứ vận hành trơn tru Soái Lãng bắt đầu bán đồ mỹ nghệ.
Bọn họ nhờ phân phối đồ uống nên lập được kênh phân phối sẵn, lại thêm quan hệ tốt với người trong thôn, đẩy hết những lái buôn phân phối hàng trác kia đi, độc chiếm thị trường.
Người trong thôn trước kia chẳng mấy việc đề làm, giờ từ đám lưu manh vất vưởng chuyên xin đểu tới đám bác gái quanh năm chỉ biết tụ tập buôn chuyện cũng bận rộn, công việc làm không còn xuể nữa. Người trong thôn còn vậy, thế nên không cần nói mấy anh em cùng Soái Lãng nữa.
Mấy ngày qua có chút thay đổi, lúc riêng tư thảo luận Soái Lãng có chút tinh thần bất ổn, vì sao? Không rõ lắm, theo Trình Quải nói, sau khi ở bệnh viên về, Soái Lãng thay đổi lớn lắm, mọi khi mỗi khi dọn quán trở về, đám anh em cùng Lão Bì, Tiểu Bì gọi thím Hứa đầu thôn làm ít đồ nhắm, rồi tụ tập làm chai bia, sống thoải mái tiêu diêu.
Nhưng mà mấy ngày vừa rồi Soái Lãng ngay cả bia cũng không uống, lúc nào cũng tâm sự trùng trùng. Trình Quải nói, đừng để ý tới y, không phải là có chuyện gì đâu, mà bụng đang ủ đống mưu bẩn, chuẩn bị hại ai đó đấy.
" Soái Lãng, kỷ niệm chương thủ trưởng dạo Hoàng Hà hết rồi, thứ đó bán nhanh lắm ..." La Thiếu Cương đứng ở ngoài sân hô, mới buổi sáng đã tới tìm:
" Biết rồi, trưa sẽ tới." Soái Lãng trả lời, không thấy cái mặt đâu:
Lát nữa lại có người tới giục:" Nhị ca, Mông Bự vừa bán cái đồng hồ cát 190 đồng, khách đi rồi quay lại trả, đang cãi nhau trong hiệu kia kìa, làm sao bây giờ?"
Soái Lãng ở trong phòng hét lên trả lời Bình Quả:" Tự nghĩ cách, cùng lắm trả tiền cho người ta là được, bao nhiêu người như thế thiếu dê để xẻo à, cãi nhau cái gì ảnh hưởng tới kinh doanh. Bảo họ, còn cãi nhau đưa lên đồn công an ... Xéo, đừng tới làm phiền."
Đuổi được Bình Quả không lâu thì Lão Bì lật đật chạy tới, không hò hét ngoài sân mà đẩy cửa vào phòng gia công gọi Soái Lãng, mặt hầm hầm cái trạng:" ... Không ra cái gì, không ra cái gì, mấy đưa các cậu không còn ra cái gì nữa, ăn cướp tới chỗ tôi rồi ... Soái Lãng, cậu nói đi, các cậu hùa nhau bắt nạt tôi là người ngoài à? Cậu kinh doanh đồ uống nói cho cùng là do tôi dạy bảo ra ..."
Soái Lãng ngồi sau bàn gỗ dương, không hiểu chuyện gì làm Lão Bì giận như thế, rót cốc nước hỏi, té ra là vì kỷ niệm chương bán tốt, La Thiếu Cương, Hoàng Quốc Cường hết kỷ niệm chương, hợp mưu cướp hàng của Lão Bì đem bán. Lão Bì không chọc nổi đám kia, cho nên vô kế khả thi tới cáo trạng Soái Lãng. Soái Lãng cũng bực:" Lúc nhập hàng thì anh gây khó dễ, sợ lỗ vốn, bảo trả tiền anh còn lề mề, giờ bán tốt bị người ta cướp hàng mới nhớ tới tôi à?"
" Vậy cậu bảo phải làm sao? Chúng ta cùng nhau đi tới nơi này, gờ cậu định ăn trong rào ngoài à?" Lão Bì không để ý tới Soái Lãng chỉ trích, cứ làm ầm lên:
" Thế này đi, trưa hàng tớn, cho anh chọn hàng trước, tôi bảo mấy thằng kia mời anh một bữa, được chưa? Anh giận chúng nó làm gì chứ, có mấy cái kỷ niệm chương thôi, hết rồi thì bán cái khác đi ..."
Chưa hết, lát sau vợ Hứa Lão Duệ tới mang cho ít rau quả, chẳng có gì, con bà ta công nhân trong thành phố, hỏi giờ gọi về dồn hết tiền mở thêm quán nhỏ nữa bán hàng, hỏi xem Soái Lãng có thể cung cấp hàng với giá ưu đãi không?
Thế rồi cái này hết, cái kia hết phải làm sao? Đủ mọi thứ chuyện dời ơi đất hỡi cũng tới tìm y. Có chuyện một cái là mọi thứ loạn cào cào, Soái Lãng hơi hối hận vì để Đỗ Ngọc Phân tới Phi Bằng, bày mưu tính kế thì y sở trường chứ tổ chức quản lý thế này cần người chính quy có trình độ, có học thức mới làm được.
Bọn họ làm việc mấy tháng rồi, mọi thứ vẫn lộn xộn, hoạt động không khác gì trại thổ phỉ.
Chưa hết, cả chuyện không liên quan gì tới kinh doanh cũng tìm y.
Trưởng thôn Hứa, cái ông già chỉ biết câu cá đánh cờ, dắt theo mấy ông bà già nữa, tới tìm Soái Lãng nói chuyện ... mở viện dưỡng lão. Nói trong thôn có cái đạo quán bỏ hoang, nếu sửa sang lại chút, sau đó sắm sửa thêm ít thiết bị y tế cơ bản, trong thôn nhiều người già, bệnh viện thì xa, bất tiện, nếu có chỗ như thế sẽ giúp rất nhiều.
Tóm lại là muốn Soái Lãng tài trợ, y giờ có chút tiền đấy, nhưng nào tới mức phung phí như thế, quanh có đối phó cho xong.
Tiễn người đi rồi, Soái Lãng ngồi trong phòng đối chiếu một đống đồ do anh Khang đưa tới, 2000 kia tiêu rất đáng, người này rất có chữ tin, chẳng những lấy được hồ sơ bệnh án mà còn nghe được không ít tin tức.
Ngày 17 tháng 6 đúng là có một bệnh nhân tên Ngô Thanh Trì vào phòng chăm sóc đặc biệt, ung thư hạch bạch huyết, 68 tuổi, nhà ở thôn Kỳ Khất Đang, tướng mạo đúng là Cố Thanh Trì. Nhưng theo như anh Khang nói, đó là bệnh nhiều tháng rồi, mấy lần hóa trị đã rụng hết râu tóc, chỉ tới bệnh viện chờ chết thôi. Bất kể miêu tả thế nào cũng không giống Cố thần tiên tiên phong đạo cốt.
Giả rồi, chắc chắn là giả rồi, cầm được hồ sơ bệnh án, Soái Lãng có phán đoán trực quan, khỏi cần tốn tế bào não cũng biết, lão già đó không hề giống người bị bệnh tật dày vò.
Nếu đã là giả thì ông ta muốn làm cái gì? Soái Lãng lại lấy sách tuyên truyền hội giám bảo ra xem, thời gian là ngày 28 tháng 7, còn một tuần nữa cơ. Mấy món đồ trên đó là của Cố Thanh Trì, ai cung cấp hàng, Soái Lãng không tra, có tra cũng vô ích, lão già hao tốn tâm tư giả chết, thế thì chắc chắn có người làm hộ.
" Lão già ơi lão già, rốt cuộc ông muốn làm gì, 500 vạn với tôi còn có giá trị, ông thì lão già sắp chết còn cần nhiều tiền thế làm gì?"