Q3- Chương 010: Đường đi đã hết, bi ca khép màn. (1)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:08:33

Trên đường đi Trịnh Quan Quần chỉ bảo Soái Lãng những điều cần chủ ý, chủ yếu là người này có khuynh hướng chống đối xã hội, nói chuyện thuận theo hắn chứ đừng chống lại hắn, nhưng cũng đừng hùa theo hắn, đừng để bị hắn dẫn dắt rồi cũng thành kẻ chống đối xã hội. Thứ tới Đoan Mộc Giới Bình là kẻ ám ảnh cưỡng chế, đừng tranh cãi với hắn, trước đó mười mấy thẩm vấn viên sa đà vào tranh cãi với hắn, đều có triệu chứng tâm lý ở mức độ khác nhau. Chưa hết, tên đó còn có chút thần kinh, khi cười lớn, khi thì chửi mắng, khi thì nói liên hồi, cho nên phải chuẩn bị tốt tâm lý đừng để bị dọa. Chưa bắt đầu Soái Lãng đã bị dọa tới tỉnh cả rượu rồi, cứ cảm thán tiền của cảnh sát không dễ kiếm chút nào. Xe đi hơn một tiếng tới trại giam số 4 ở ngoại ô, đợi cửa sắt nặng nề mở ra liền nhìn thấy vũ cảnh tay lăm lăm súng úng, lại thấy đặc cảnh đông nghịt canh giữ. Đi qua mấy lượt trạm gác, còn bị kiểm tra người, tới được khu thẩm vấn, Soái Lãng máy móc ngồi xuống cùng mọi người. Không lâu sau qua cửa sổ nhìn thấy bốn cảnh sát giải một người bị đeo còng tay xích chân kéo loảng xoảng trên mặt đất tới. Từ nơi giam giữ tới nơi thẩm vấn không xa mà đi tới hai mươi phút, nghe tiếng xích ngày càng gần, Soái Lãng bỗng nhiên kích động, không rõ vì sao nhưng đảm bảo không phải vì rượu. Soái Lãng trước kia thích nhất xem phim tội phạm, cảnh tượng mà y khao khát nhất là: Mấy người anh em, một mỹ nữ, cùng nhau đi cướp ngân hàng! Cho dù là bị bắt vào tù cũng dễ dáng thoát thân, cuối cùng lấy tiền cất kỹ sống sung sướng bỏ lại đám cảnh sát ngu ngốc tức tối đằng sau. Giờ ở trong cái không khí nghiêm ngặt, u ám, nặng nề, căng thẳng này, chỉ thấy run run, chẳng có cảm giác hào hùng gì nữa, tuy y bị đồn công an bắt không ít, nhưng vào trại giam thì là lần đầu. Trời cao biểu rộng, thoải mái tung hoành, đó là mỹ cảm tội phạm mà nghệ thuật biểu hiện ra. Tù giam thăm thẳm, một bước khó đi, là hiện thực, là thê thảm chung của đám tội phạm. Lưới cách ly thép to bằng ngón cái, cửa đối diện mở ra, người đi vào, mày rầm, môi dày, mặt vuông, rất bình thường. Vóc người tầm trung, lưng ưỡn thẳng, cũng giống người bình thường, chỉ có khác trên người còng tay và xích chân nặng nề thể hiện chỗ khác người của hắn, một trọng phạm. Nghe lời nói không có tí cảm tình nào của cảnh sát trại giam, nhìn xung quanh một đống khuôn mặt vô cảm, Soái Lãng đâm ra thương hại Đoan Mộc Giới Bình , lần đầu tiên mình thế thiên hành đạo chẳng đáng khen gì cả. " Các anh có thể tránh đi một chút không?" Không ngờ Đoan Mộc Giới Bình vừa mới vào phòng đã lên tiếng, lại còn là một yêu cầu không coi ai ra gì cả: Tất nhiên yêu cầu vô lý này của Đoan Mộc Giới Bình bị những người khác lờ đi, đều trừng mắt lên nhìn Đoan Mộc Giới Bình, không ai nói gì, cũng chẳng ai đi đâu. Đoan Mộc Giới Bình cười nhẹ nhàng:" Tôi thì chả sao, chẳng qua muốn tạo không khí nói chuyện thoải mái, nói không chừng có lợi cho các anh, xem đi, vị đối diện thiếu thoải mái đó." Người mà hắn đang nói tới là Soái Lãng, Trịnh Quan Quần và Thẩm Tử Ngang trao đối ảnh mắt với nhau rồi để Soái Lãng ngồi lên phía trước, nhân viên tổ chuyên án lặng lẽ lùi ra sau. Soái Lãng có chút hoang mang, sao đảo lộn cả thế này, cảnh sát lại đi nghe lời tội phạm chứ? " Chẳng có gì lạ cả, bọn họ có điều phải cầu tới tôi cho nên lễ hiền đãi sĩ, cậu làm tôi thất vọng đấy, làm sao trông như một công nhân thế?" Đoan Mộc Giới Bình nhìn Soái Lãng mặc bộ trang phục công nhân xấu xí, mặt thù ngu ngơ, không thấy có gì đặc biệt, không khỏi có chút hụt hẫng: Soái Lãng không phải không thoải mái, dù sao từ nhỏ bị cảnh sát bắt nhiều rồi, vừa nãy bỗng dưng thương hại Đoan Mộc Giới Bình thôi, tất nhiên là tới nhanh qua nhanh, cảm xúc vô vị đó là nhân tính bình thường thôi, ai chẳng biết Đoan Mộc Giới Bình đáng đời. Nhưng phải thừa nhận bề ngoài của y hoàn toàn chẳng hề giống nhân vật đã bắt tên lừa đảo lững lẫy lần trốn mười mấy năm, trông có chút hoạt kê. Vẫn là Đoan Mộc Giới Bình lên tiếng trước:" Chúng ta chưa từng gặp nhau." " Đúng là chưa gặp." Soái Lãng gật đầu, hơi gò bó chút: " Cho nên chúng ta kỳ thực đều mong đợi cuộc gặp mặt này, phải không?" " Đúng là như thế." " Được, vậy có hứng thú thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nhau không?" " Có, chính vì thế mà tới." " Vậy được rồi, cậu bắt đầu đi, cậu có thể hỏi tôi bất kỳ câu gì?" Đoan Mộc Giới Bình rất rộng rãi: Soái Lãng lập tức nhớ tới Cố Thanh Trì khi ông tay bày ra cái vẻ không keo kiệt chỉ giáo, cứ như để mình lên tiếng trước là một món ân tình lớn lắm vậy, bỏ qua là mất. Cái kiểu này chuyện đó làm Soái Lãng thoải mái hẳn, nổi hứng nói:" Tôi đúng là có vài câu hỏi, nếu cơ hội đã tới thì tôi hỏi vậy, anh Đoan Mộc Giới Bình, là một tên lừa đảo có thành tựu, có phải anh thấy áp lực rất lớn không?" Phỏng vấn à? Cũng không phải, một câu nói đùa thời đại học thôi, khi đó thường trêu nhau: Làm cầm thú có phải mày thấy áp lực lớn lắm không? Đoan Mộc Giới Bình không ngờ tới câu hỏi này, đột nhiên ngửa đầu cười, cười tới xích trên cổ, trên tay kêu loảng xỏng, cười rất vui vẻ, rất sảng khoái, khó nói hết được. " Lại bắt đầu điên rồi." Nghiên cứu viên nhìn qua màn hình giám sát: " Chưa tính là điên đâu, vẫn bình thường." Thẩm Tử Ngang dè dặt nói, mấy ngày qua bị tên này làm đau đầu, vốn định luân xa chiến khiến hắn mỏi mệt, ai ngờ tên lừa đảo đó 72 tiếng không ngủ mà đầu óc vẫn tỉnh táo, ngược lại thẩm vân viên lại còn sợ hắn xảy ra vấn đề thần kinh, vì kẻ này che giấu số tiền cực lớn. Hai bên đều biết sắc nặng của số tiền đó, cho nên như Đoan Mộc Giới Bình nói, cần tới người ta, tất nhiên phải lễ hiền đãi sĩ. " Hai kẻ này đều tà môn, như còn có thiện cảm với nhau." Nghiên cứu viên lại nói, giọng điệu mang vẻ kỳ thị khó che giấu: Trịnh Quan Quân vẫn đang quan sát, là chuyên gia tâm lý, ông có cái nhìn thấu triệt hơn người khác:" Đối phó một người dễ, khuất phục một người thì khó, thông báo cảnh sát trại giam lui ra vài bước, để họ thoải mái nói chuyện với nhau, biết đâu có thu hoạch."...