Q2- Chương 002: Tư duy đi trước, kinh doanh đủ thứ. (2)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:08:41

Tiểu Mộc vốn định đợi hết hội nghị cùng Phương Hủy Đình ăn liên hoan một phen, không ngờ giữ chừng nhận được tin nhắn, nên hội nghị vừa kết thúc một cái là vội vã chạy ngay. Từ phòng hội nghị chạy thẳng ra cổng chính, lên xe đợi sẵn, đóng cửa lại một cái, xe rồ rồ chạy đi, Tiểu Mộc hưng phấn hỏi:" Đội trưởng Tục, có nhiệm vụ ạ?" " Trông cậu hưng phấn chưa kìa, nếu làm ba năm vẫn có tinh thần này, tôi đề bạt cậu làm đội phó." Đội trưởng Tục lái xe bật cười: Đội trưởng Hình ở ghế phụ lái cũng trấn an Tiểu Mộc:" Đừng vội, vụ án có nhiều lắm, trước tiên quen thuộc công tác hẵng nhảy vào, kiểm nghiệm dấu vết là công việc tỉ mỉ, sau này theo học Lão Trần trong đội ấy." " Vâng ... Vậy chúng ta đi làm việc gì? Tôi tưởng có án." Tiểu Mộc tò mò hỏi: " Tìm một người quen, có nhớ Soái Lãng không?" " Nhớ ạ, à đúng rồi, thuê bao của anh ấy đã dừng hoạt động, không liên lạc được." Đội trưởng Hình cung cấp thông tin:" Cậu ta kiếm ăn ở khu phong cảnh Hoàng Hà, nghe đồn trưởng Bạch nói thằng nhóc đó phát tài rồi, là danh nhân ở khu đó." " Thằng đó quái lắm, tôi thấy y làm cái nghề gì thì cũng ăn thôi." Đội trưởng Tục cũng tán thưởng: " Vậy chúng ta đi tìm anh ấy làm gì?" Tiểu Mộc hồ nghi hỏi: " Không có việc gì cả, có chút nghi vấn cần cậu ta đối chiếu xác nhận." Đội trưởng Hình đám qua loa: Tục Binh dễ nói chuyện hơn, tán gẫu vài câu:" Chủ yếu là nghe cậu ta bốc phét, mọi người chớ không tin, tôi thấy Tiểu Soái hơn Lão Soái đấy, lần trước trên hội nghị phân tích vụ án, Lão Soái nói mấy câu nội dung rất trống rỗng, ném cả cho chi đội chúng ta, tôi trong lúc nhất thời chẳng biết bắt đầu từ đâu ..." Tiểu Mộc nghe ra rồi, không dám tiếp lời, Soái Lãng có giúp bọn họ vài lần, nhưng không phải là nể mặt hắn, thế nể mặt ai? ... Chắc chắn cũng không phải hai vị phía trước, thế nên ấy à, chuyến đi này có kết quả gì hay không khó nói lắm ... Khu phong cảnh vẫn huyên náo như cũ, phồn hoa như cũ, từ đồn công an tới trung tâm đỉnh Ngũ Long, dọc đường xe đi chậm chạp, giờ cao điểm khu phong cảnh thường kẹt xe, kẹt một cái là mười mấy thậm chí mấy chục xe du lịch lớn dồn lại, tắc con hơn thành phố. Khó khăn lắm mới tới được bãi đỗ xe đỉnh Ngũ Long, tìm chỗ đỗ xe thôi mà tìm 20 phút, xuống xe mà phát khiếp, trời nóng bức như thế mà du khách chẳng giảm đi chút nào, men theo quản trường nhỏ tới lưng chùng núi toàn thành người là người. Mấy người bọn họ nhìn quanh quất rất lâu mới thấy đồn trưởng Bạch dẫn hai hiệp cảnh chen lấn tới:" Xin lỗi, xin lỗi ... Nghỉ học rồi nên bọn nhóc học sinh đông quá, một ngày mấy chục vụ mất ví, ẩu đả, bận tối mắt ... Mấy vị có việc gì cần phối hợp cứ nói." " Chúng tôi cần tìm Soái Lãng, thời gian qua liên lạc mãi không được." Tục Binh giải thích: Nghe thấy tên Soái Lãng là đồn trưởng Bạch giật mình đánh thót, có điều phản ứng cũng nhanh: " Thế thì dễ thôi, thằng nhãi đó lại dính vào chuyện gì à? ... Tiểu Hắc, hai cậu tới cửa hàng mỹ nghệ canh cho tôi, thấy được người thì bắt đến đồn." Hai chàng trai cao lớn như nghé non sắn tay áo lên định đi, đội trưởng Hình vội ngăn lại:" Ấy ấy đừng, không phải vụ án, chuyện riêng thôi, coi như nửa công nửa tư, ngàn vạn lần đừng bắt người bừa bãi." " À, vậy cũng đơn giản, tôi gọi điện cho cậu ta, tôi biết số điện thoại." Đồn trưởng Bạch nhẹ người, ông ta tỏ ra hung hăng vậy chứ, thực ra chẳng muốn dây dưa với Soái Lãng: " Nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta đi tìm cậu ấy đi, có chuyện cần nói trước mặt." Đội trưởng Tục kiên trì nói: " Vậy thì đi theo tôi, không phải ở cửa hiệu thì ở thôn Ngũ Long, thằng nhãi đó hiện giờ được yêu thích trong thôn lắm, một câu nói ra có khi còn hiệu nghiệm hơn trưởng thôn ấy chứ ... tính ra cậu ta tới đây gần ba tháng chứ mấy, vậy mà tôi cảm tưởng cậu ta là dân thổ địa mấy chục năm rồi vậy ..." Đồn trưởng Bạch chắp tay sau lưng, một thân cảnh phục uy nghiêm đi trước dẫn đường, liên tục kể chuyện về Soái Lãng: Đoàn người vừa định rời khỏi bãi đỗ xe thì bị vài chiếc xe nhỏ chặn đường, hai tên hiệp cảnh nhảy ra, đập cửa xe rầm rầm, quát tháo:" Tránh ra, tránh ra, có mắt không thế, lái xe thế à? Người khác đi sao được?" Mấy du khách kia không dám chọc vào loại người này, xin lỗi đi lùi lại, rất hữu dụng, thoáng cái mấy chiếc xe tránh hết. Tiểu Mộc thấy kiểu chấp pháp thiếu văn minh này thì khó chịu lắm, hai vị đội trưởng chỉ cười không bình luận, bất đắc dĩ hôi, mỗi ngày mấy chục vạn du khách nườm nượp, muốn cũng khó văn minh lịch sự được. Đi được không lâu, Tục Binh tò mò hỏi:" Đồn trưởng Bạch, vừa rồi anh nói cái gì mà cửa hiệu mỹ nghệ, liên quan tới Soái Lãng à?" " À, cậu ta mở đấy, thằng nhãi đó giỏi lắm, khu phong cảnh này tấc đất tấc vàng, cậu ta tới có ba tháng đã mở được một cái cửa hiệu, bán đồ thủ công mỹ nghệ." Đồn trưởng Bạch cũng phải khen: " Các anh phải biết cả thôn dân kinh doanh khu này chục năm trời cũng chỉ có quán bán đồ giải khát lặt vặt nhỏ xíu thôi đấy." " Thế à, tôi chẳng nhìn ra cậu ta có tế bào nghệ thuật cơ đấy." Đội trưởng Hình trêu: Lấy đâu ra, Tiểu Mộc thầm nghĩ trong lòng. Địa hình nơi này rất phức tạp, hết lên lại xuống liên hồi, phong cảnh thì chẳng ai ngắm, người thì càng không, với cảnh sát bọn họ chỗ đông người là chỗ phiền phức chứ chả có gì hay ho. Đi được chừng 1 km thì một dãy cửa hiệu được xây theo bậc thang lên núi, cái nào cũng chật kín khách, đồn trưởng Bạch dẫn người chen vào, ra hiệu hai hiệp cảnh không cần vào nữa. Trong cửa hiệu thấy một tên béo ngồi sau quầy bán đồng hồ cát chế tác tinh xảo cho khách. " ... Đây chính là cát Hoàng Hà, trải qua chín chín tám mốt lần sàng lọc mà thành, phía bên trên là thạch anh trên Minh Sa sơn, đồng hồ này vừa vặn 12 canh giờ, 24 tiếng, đúng một ngày, không đâu có hết, chúng tôi độc quyền kinh doanh, không có chi nhánh ..." Nói cứ như thật ấy, cát thôi mà làm như đãi vàng hay sao mà sàng lọc lắm thế, cứ như không mua là tuyệt đối không còn nữa. Một bên là chàng trai bán hàng khá điển trai, đang bán mũ cho mấy nữ du khách, mũ rơm khô quắt, kiểu dáng chẳng có gì lạ, nhưng mà miệng hắn thì ngọt, cứ chị chị không ngừng, nói đây là mũ cỏ mà thủ trưởng năm 1985 đi thị sát Hoàng Hà từng đội, trên mũ viết dòng chữ thủ trưởng từng nói, nhất định trị tốt Hoàng Hà.