Soái Lãng thấy lời nói của Đoan Mộc Giới Bình rất chân thành, bỗng nhiên cảm giác lương tâm tên lừa đảo này rốt cuộc cũng thức tỉnh nói một câu công bằng rồi, cha mình tuy chức vị chẳng cao, khối cấp dưới năm xưa vượt lên rồi, nhưng danh tiếng thì rất tốt, nếu không chẳng có chuyện vừa nghe cha mình bị thương đám cảnh sát đường sắt đã ùn ùn kéo tới.
Không, không đúng, tên này đang muốn lừa mình, hắn đang dẫn dắt lối tư tuy của mình ... Soái Lãng nhìn kiểu ánh mắt của Đoan Mộc Giới Bình , bỗng nhiên sực tỉnh, phải rồi, là một tên lừa đảo, sở trường của chúng là lấy được sự đồng cảm và tin tưởng của người khác, tên này đang vòng vèo để muốn cha con mình làm hậu sự cho hắn.
Không được, đúng là làm trò cười cho thiên hạ, mình thì chả sao, nhưng không thể để cha lấy thân phận cảnh sát đi làm việc này.
" Lần trước cha cậu tới đây nói với tôi, ông ấy rất kính trọng cha mẹ tôi, áy náy với tôi." Đoan Mộc Giới Bình thình lình lại lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Soái Lãng: " Nguyên nhân là vì trong lòng tôi còn tồn tại một chỗ thuần khiết nhất, đó là nơi không cho phép vấy bẩn, nhưng ông ấy vì bắt được tôi, lợi dụng chút lương tri cuối cùng để bắt tôi, ông ấy nói mình là một kẻ vô sỉ ... cậu biết cha mẹ tôi chứ?"
Soái Lãng lắc đầu, đối với cái bẫy mà cha bố trí, nói ra thì đúng là có chút vô sỉ, nhưng cũng là bất đắc dĩ, lấy lừa đảo chống lừa đảo thôi, đối với tên Đoan Mộc Giới Bình này, dùng thủ đoạn gì đối phó với hắn cũng không quá, nhưng đời trước của hắn là người tốt thật sự, lấy họ ra làm mồi nhử có chút xúc phạm.
" Ông nội tôi Đoan Mộc Tân Duệ là thân hào cả một dài Trung Châu, cả đời xây cầu làm đường cứu tế bách tính, hưởng dương 89 tuổi, không bệnh không tật an lành mà đi. Cha tôi Đoan Mộc Lương Trạch, tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, vì gia học uyên thâm, ông có sở thích với kim thạch, tốt nghiệp xong ông bỏ cơ hội ở lại thủ đô, trở về Trung Châu, nghe theo lời di huấn của ông tôi, không hỏi tới chính trị, không làm thương cổ, làm một học giả bổn phận."
" Trước Giải Phóng, cha tôi là người có học ảnh hưởng lớn ở đương địa, nhiều lần được đảng phái ngầm chào mời. Sau khi tân Trung Quốc thành lập, ông giống mọi người, hân hoan cổ vũ, phấn đấu vì quốc gia ..."
"Cuộc sống sau đó của ông ấy rất mỹ mãn, cha tôi kết hôn với con gái nhà tư bản yêu nước, chính là mẹ tôi Ngô Nhân Mỹ, một đại gia khuê tú, cũng là người chủ nghĩa lý tưởng. Mẹ tôi là bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện Nhi đồng Trung Châu, bệnh viện này khi giải phóng Trung Châu đã cứu chưa vô số thương binh Quân Giải phóng, vì thế mẹ tôi còn được một tấm huy chương."
" Tôi sinh ra trong gia đình như thế, trong ký ức của tôi, tôi trong căn nhà vàng gạo, mỗi ngày cha tôi bế tôi, mẹ tôi dỗ dành tôi, ở dưới giàn nhỏ nghe bài hát Đông Phương Hồng, tôi cảm giác được tất cả đều là hạnh phúc."
Đôi mắt Đoan Mộc Giới Bình cũng như đang chảy qua dòng nước ấm áp hạnh phúc, Soái Lãng ngây người, dưỡng như đó là chỗ giống nhau của hai người. Mỗi lần nhớ tới hồi nhỏ, cả nhà có cha có mẹ có bà nội, trừ hạnh phúc và ấm áp thì không còn cảm giác nào khác, ký ức trân quý đó có lẽ cũng là chỗ thuần khiết nhất trong lòng y, đồng thời cũng có suy nghĩ, tên này không hề có vấn đề về tâm thần hắn tỉnh táo lắm.
Nhưng cảm giác hạnh không kéo dài lâu, giọng Đoan Mộc Giới Bình thay đổi:" Đột nhiên một hôm như trời sập xuống, một đám người đeo băng đỏ xông vào nhà tôi, trói cha mẹ tôi lại, đưa ra quảng trường mùng 7 tháng 2, mở cuộc quần chúng đấu tố. Khi đó tôi còn nhỏ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình thành phần tử Năm Xấu, không ai muốn đi học với tôi, không ai muốn chơi với tôi, đôi khi bị người ta nhận ra ở trường, đám học sinh sẽ vây quanh nhổ nước bọt lên người tôi, tôi chỉ biết trốn vào nơi không ai thấy để khóc."
" Cha mẹ tôi không rõ tung tích, tôi bị đưa xuống quê, cả thân thích cũng ghét tôi, sợ bị liên lụy. Tôi sống bữa đói bữa no, đến giày cũng không có mà đi, phải sống trong chuồng dê, người toàn mùi dê và chấy rận. Khổ cực tôi không sợ, nhưng tôi không chống lại được cô độc và sợ hãi. Về sau tôi nghĩ cách, nghe ngóng chỗ cha tôi cải tạo, hết ngồi xe lừa, bám tàu hỏa, đi mấy trăm dặm mới tới Tín Dương. Tôi không biết trại cải tạo là cái gì, tôi chỉ biết, cha tôi không vứt bỏ tôi ..."
" Về sau còn cách nông trường cải tạo 10 km thì tôi đói xỉu bên đường, khi đó tôi gặp được Cố Thanh Trì lớn hơn tôi sáu bảy tuổi, anh ấy cứu tôi. Ông nội của anh ấy cũng bị cải tạo trong nông trường, vì hoàn cản tương tự mà chúng tôi thân thiết với nhau, làm cái lều bên cạnh nông trường làm nhà, từ xa có thể thấy cha tôi."
Có lẽ đây là lần hiếm hoi tên lừa đảo này nói thật, có điều khiến ai nghe cũng phải đau lòng, thế nhưng đó mời chỉ là bắt đầu.
" ... Cậu biết cha tôi thế nào không? Đi chân đất, xắn ống quần, y phục lam lũ, ai nghĩ ông ấy là danh gia học vấn? Cậu biết họ bắt cha tôi làm gì không? Mặt trời gay gắt, ông ấy phải xuống sông nước ngập tới lưng vớt đá, mà dù cả mùa đông cũng không khác gì. Khi đó chỉ cần còn sống là hạnh phúc rồi, tôi cứ đứng xa xa nhìn, các chú bác trong đội biết chuyện, đôi khi còn lén cho tôi nửa cái bánh ăn dở, tôi không nỡ ăn đưa cho cha tôi, nhưng cha tôi lại lén nhét vào túi tôi."
" Dù khuất nhục khốn khổ vô cùng như thế, tôi vẫn thấy đó là một loại hạnh phúc, nhưng chúng không cho cha tôi cơ hội ..." Hàng nước mắt chảy ra Đoan Mộc Giới Bình không hay biết, mắt trống rỗng nhìn trần nhà: "
" Khi cha tôi chết, tôi không được thấy ông, về sau tôi mới biết, khi xét nhà chúng lấy đi của nhà tôi hơn sáu trăm món đồ gồm cả thư họa đồ ngọc. Cha tôi cổ hủ cố chấp, không ngừng tố cáo, khiếu nại, muốn bình xét lại, muốn trả lại tâm huyết sưu tầm cả đời. Tôi nghĩ, cái tính quật cường của người đọc sách đã làm hại ông ấy, ông ấy luôn tin vào công chính, thế nên ông ấy chết bị phán định là từ chối cải tạo, tạ tội với nhân dân ..."