Q2- Chương 005: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. (2)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:08:41

Chỉ bằng vào việc tên này mở còng tay cảnh sát nhoay nhoáy như thế, ba cảnh sát ở đây đã muốn bắt ngay y về tra khảo một phen rồi. Tiểu Mộc còn cẩn thận đóng còng tay vào lần nữa, thử loay hay một lúc không mở ra được, còng tốt, không hề hỏng. " Cậu học cái này ở đâu, sao tôi càng ngày càng thấy cậu khả nghi vậy." Tục Binh thu lấy về cái còng, xem đi xem lại, chưa hết sốc, hắn chưa thấy ai có bản lĩnh đó: Soái Lãng bĩu môi:" Do cảnh sát ép mà ra đấy." " Cái gì? Cảnh sát ép cậu thế nào?" Đội trưởng Hình nghe thấy chướng tai, cao giọng quát: " Cảnh sát là cái nghề áp lực lớn, cảm xúc trong lúc làm việc nhiều, cho nên thường đem cảm tính đó về nhà, dễ thành bạo lực gia đình ... Tôi chính là người bị hại bởi nghề cảnh sát, cha tôi thường xuyên dùng còng còng tôi, ép tôi phải tự học cách mở khóa, không mở không được, ăn đòn ngay, thế không phải do cảnh sát ép à?" Còn chưa nói hết Tiểu Mộc đã phản ứng:" Không thể nào, cha anh hiền lắm." " Xì, cậu chưa bị ông ấy đánh thôi, ông ấy đánh người không nương tay tí nào." Soái Lãng không thèm nhiều lời: Lạc đề rồi, đội trưởng Hình liếc nhìn một cái, Tiểu Mộc liền không dám nói nữa, có điều năm lần bày lượt hỏi chuyện, hỏi ra đống mù mờ, Tục Binh và Hình Ái Quốc đối diện với nhân vật không biết là có dính líu tới vụ án hay không này, không thể dùng thái độ với nghi phạm với y, nếu không không khéo manh mối cũng mất. Đúng lúc này Soái Lãng có điện thoại, y chẳng tránh đi, ngồi luôn đó nhận máy: " A lô ... A thư ký Lý ... tôi nghe chỉ thị, chuyện lớn chuyện nhỏ tôi làm hết, không nói hai lời ... Cái gì, tổng giám đốc Lâm mời tôi tham gia hội giao lưu giám định bảo vật? Bảo vật gì? ..." "Đồ cổ á? Tôi không hiểu cái đó, mấy cái hũ nát thì có gì đáng xem ... Tôi thực sự không hiểu, nói sau đi, tôi nói chuyện với tổng giám đốc Lâm ... Được, không thành vấn đề, nhiệm vụ tiêu thụ có thể tăng thêm, nhưng giá đừng tăng nhé ... Thư ký Lý đã mời, tôi dám không đi à, thực ra tôi thích nhất ăn cơm với thư ký Lý, nếu không phải sợ tổng giám đốc Lâm đa nghi thì tôi ngày ngày hẹn cô ... Tôi nói thật mà ... Được, được, bai bai." Nào là công tác, nào là việc riêng, rồi còn cả tán tỉnh nữa, Soái Lãng liên tục biến đổi vẻ mặt tùy chủ đề, vô cùng sống động, mấy vị kia cứ gọi là nhìn như xem trình diễn nghệ thuật. Soái Lãng vừa cúp máy thị lại có cuộc điện thoại khác, khu phong cảnh muốn thêm hàng, y lại bấm điện thoại an bài, xong xuôi mới nói:" Chúng ta tiếp tục, đến đâu rồi nhỉ? ... Thực sự xin lỗi, bận quá ... Tiếp tục đi, mà có gì để tiếp tục đâu, tôi thực sự không tham gia lừa đảo, nếu có chẳng cần đến các anh, cha tôi không tha rồi ... Các anh có chứng cứ? Được, bắt tôi đi, tôi muốn vào trong cho yên ổn đây này, ngày nào cũng bận tới tối tăm mặt mũi, đây đâu phải việc do người làm ..." Đắc ý, rất đắc ý, giống mấy thằng khốn nói câu, nhà anh đây nghèo tới chỉ còn mỗi tiền thôi vậy. Bộ dạng này không giống người liên quan tới vụ án, vốn sau khi phát hiện nghi vấn này, hai vị đội trưởng còn bàn với nhau, nếu Soái Lãng thực sự có quan hệ với cô gái váy đỏ, vậy y đóng vai trò gì trong vụ lừa đảo này? Giờ không chắc nữa, đành tạm gác sang bên, người ta làm ăn tốt như vậy, thực sự không cần làm chuyện kia. Tục Binh chỉ bức ảnh:" Nếu gặp lại cô gái này lần nữa, cậu biết phải làm gì rồi chứ?" " Yên tâm, tôi nhất định kéo cô ấy tới đối chất với chúng, nói cho rõ ràng." Trong lòng Soái Lãng thì nói, nằm mơ đi: " Phải rồi, Soái Lãng, chuyện lần trước còn chưa cám ơn cậu tử tế ..." Đội trưởng Hình tỏ ý cám ơn: Soái Lãng phất tay cắt lời:" Đừng khách khí, cứ phạt chúng thêm vài năm là tôi hả rồi ... À phải, ví, tiền, đồng hồ của tôi có lấy lại được không?" " À . . Cái đó ..." Đội trưởng Hình nghẹn lời, cả vụ án lớn như thế, ai rảnh mà đi để ý mấy thử lặt vặt, đem mấy lời phỉnh phờ người dân ra, náo là yên tâm chúng tôi toàn lực truy hoàn, có tin tức sẽ báo ngay, không để tài sản người dân ... V. . v. . v... Tục Binh thì quay lại đề tài hôm nay: " . . Soái Lãng, ngàn vạn lần đừng khó chịu, thực ra chúng tôi tới tìm cậu chỉ để xác nhận tính chính xác của bức ảnh thôi, thuận tiện hỏi một câu, giờ Lương Can Lương Căn Bang, Sơn Miêu Mao Tiểu Nghĩa đều đang bỏ trốn, theo phán đoán của cậu, tiếp theo chúng sẽ làm gì?" " Hả? Tôi có phải đồng bọn của chúng đâu mà biết chứ? Không phải lại bẫy người dân lương thiện chứ?" Soái Lãng phản đối: " Phán đoán thôi mà, lần trước cậu phán đoán chuẩn lắm còn gì, bằng vào sự am hiểu của cậu với tâm lý tội phạm, chắc chắn là có giá trị hơn chúng tôi, đây gọi là khai thác góc nhìn khác về vụ án." Tục Binh hiếm hoi lắm mới nịnh bợ như thế: Mắt Soái Lãng đảo một vọng, môi nhếch lên một cái vỗ bàn:" Đơn giản, hắn ở Trung Châu." " Cái gì?" " Không thể nào." "Thế nào hắn chẳng xa chạy cao bay." Ba người kia đồng lòng phản đối. Soái Lãng không ngại kéo đám này xuống cống, ai bảo tự tìm tới nơi nơi, thế đừng trách y:" Có câu nói này, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đúng không? Lão Oai bị mò tới tận nhà, mười mấy tên tay chân bị bắt, theo tư duy cảnh sát, hắn cao chạy xa bay rồi, thậm chí ra nước ngoài rồi ... Từ nhà ga, bến xe, cảng hàng không khắp nơi chắc đều có ảnh của hắn rồi đúng không? Như thế Trung Châu thành điểm mù ..." "Phải biết hắn là kẻ to gan ... Nếu tôi đặt mình vào vị trí của hắn, tôi sinh ra lớn lên ở đây, thông thuộc đường lớn ngõ nhỏ, các mối quan hệ chằng chịt, tội gì chạy đi đâu lớ ngớ để bị bắt có oan không? Nơi khác mắt mù tai điếc, ở đây có chút gió lay cỏ động gì tôi chui xuống hầm đóng cửa ai biết đấy vào đâu." Tiểu Mộc gãi tai sồn sột, ngàn lần không tin, vạn lần không tin, Tục Binh mím môi, cũng không tin lắm, chỉ là không phản bác được, đội trưởng Hình trầm ngâm, thứ tâm lý này là món khó chắc chắn nhất trong lúc điều tra, nói không chừng kẻ nào đó to gan khuynh hướng ám ảnh cưỡng chế trốn luôn ở Trung Châu không chừng. Đang lúc này Soái Lãng lại có điện thoại, thì ra lô hàng thủ công mỹ nghệ y đặt tới rồi, y hơi khó xử, đội trường Hình xua tay:" Cậu đi làm việc đi, chúng tôi không làm phiền nữa, có thời gian chúng tôi hẹn cậu sau." " Được, nhưng bình thường tôi không có thời gian, xoay như chong chóng vậy, một người dùng thành ba người ... Mọi người đi thong thả." Soái Lãng đứng lên tiễn khách đồng thời khéo léo từ chối: